Home » » Ngày hôm qua...đã từng - Chap 83

Ngày hôm qua...đã từng - Chap 83




Bon chen mãi cũng ra tới nơi, chờ nhỏ Mây vào trong kiếm người quen lấy đồ, nó ngồi xuống quán nước của bà hàng rong nghĩ mệt, móc điện thoại ra nhắn tin với chị, đọc báo linh tinh thì nhỏ Mây đi ra tay ôm gói đồ khá to.
-          Đồ gì nhìu vậy
-          Uhm ba chị mua gửi cho chị với mấy dì nửa. Giờ làm gì tiếp ta
-          Về chứ đòi làm gì nửa trời
-          Hứ hok dám đâu, chị đói bụng anh chở chị đi ăn nha
-          Chưa gì đói bụng rồi
-          Trời 11h rồi ông 2
-          Ủa..trễ vậy. Hok để ý...rồi giờ muốn ăn gì
-          Chạy đi chị chỉ đường cho

Nó lắc đầu lên xe chạy theo chỉ dẫn của nhỏ. Vòng ra ngoài hồ con rùa dừng xe ngay vòng xoay nhỏ xuống xe tung tăng đi vòng vòng xem xét...dc một lúc thì mang lại 2 bọc bánh tráng trộn, cá viên chiên...Nó chưng hửng nhìn
-          Đói bụng mà ăn mấy cái này đó hả
-          Ưhm
-          Cái này là ăn hàng mà
-          Uhm
-          Sao la đói bụng
-          Thì chị đang ăn nè

Nhỏ nghinh nghinh mặt gắp bánh tráng ăn ngon lành...nó lắc đầu..thì ra bị nhỏ dụ chở đi chơi chứ ăn uống gì đâu. Hình như đứa con gái nào cũng có sức ăn hàng thuộc hàng khủng thì phải, giải quyết nhanh gọn 2 bịch bánh tráng trộn, 5-6 xiên cá viên chiên rồi thêm mấy cái bánh ngọt, cóc dầm, bắp xào....no nê nhỏ mới chịu cho nó chở về nhà. Hix tan vỡ cái kế hoạch tranh thủ về sớm chơi game của nó luôn rồi.Giờ về chắc chỉ kịp tắm rồi chạy qua quán làm vì hôm nay ông Kha bận dặn nó 2h qua sớm để quản lý quán thế ổng...Vừa tạm biệt nhỏ Mây xong quay xe trở lại thì...em đang ngồi trên xe bên kia đường nhìn về phía nó...chắc đang qua nhà thì gặp nó đây mà...nó vội dựng xe chạy qua bên đường
-          Ủa trưa nắng đi đâu vậy em
-          Kiếm anh
-          Anh đi công chuyện với bạn mới về nè
-          Vậy sao

Một tiếng vậy sao lạnh lùng từ khóe môi...em đề máy xe chạy đi lướt qua trước mặt nó, chẳng quay lại nhìn...chẳng để ý bánh xe em vừa cán lên ngón chân nó....Nhìn theo em...chẳng hiểu gì cả có lẽ thái độ lạnh lùng bất ngờ của em khiến nó cũng ko cảm thấy đau ở chân nửa. Thở phì nhún vai một cái nó khập khiễng quay trở lại xe đề máy chạy qua quán làm việc luôn. Cũng chẳng mất quá nhiều suy nghĩ nó cũng đoán dc rằng em đang ghen. Tự nhiên bật cười..cảm giác thấy vui vui dù hơi khó hiểu một tí. Thì ra em của nó cũng biết ghen như bao người con gái bình thường khác...thái độ ghen cực kỳ chuẩn, lạnh lùng và dứt khoát chạy xe đi...giống như chính tính tình lúc em mới quen nó vậy. Nhớ lại gương mặt em, nó mĩm cười vui vẻ tiếp tục công việc...đôi lúc cũng nên để yên cho em giận hôn vu vơ một vài tiếng đồng hồ chứ.

Nhưng rồi...nụ cười của nó dường như ko còn nửa mà chuyển sang sốt ruột khi những tin nhắn nó gửi đi...đều chẳng thấy hồi âm dù đồng hồ đã gần điểm 12h đêm...có lẽ em giận nó ghê lắm đây. Thôi đành nhắm mắt ngủ sáng qua nhà em sớm để đưa em đi ăn sáng vậy. Lúc đó chắc cũng chịu nguôi giận để làm lành với nó rồi.

Sáng sớm...thay quần áo xong nó chạy ào qua nhà đưa em đi ăn sáng như thường ngày...Call hàng chục cuộc gọi...đổi lại là sự im lặng, nó biết em đã thức, nó nhìn thấy cửa sổ phòng em khẽ vén màn lên mà...nhưng dù nó nhắn tin hay call thêm nửa em cũng ko đáp lại. Thở dài nhìn đồng hồ...vòng vòng cũng chờ em cả tiếng, tới giờ nó phải đi học rồi. Ko đợi nửa,nó phóng xe qua trường...lòng vẫn mong em sẽ sớm nguôi giận chứ kiểu này tâm trạng nào đâu mà học với làm dc gì. Ngày nào cũng ở bên nhau giờ xa gần 24  tiếng rồi,nó thì còn chịu dc chứ em chắc ko chịu nổi việc ko nhìn thấy nó lâu như vậy đâu.

Tan học nó đi thẳng qua quán để làm sớm. Về nhà lại nghĩ linh tinh rồi giận ngược trở lại em thì mệt, gì chứ nó cũng sợ cái tính bất cần của nó lại nổi lên, lại lạnh lùng ko làm hòa với em nửa thì khổ. Việc làm ở quán khá bận cuốn nó đi quên cả thời gian, nó cũng ko để ý đã làm bao nhiêu tiếng rồi nửa, chỉ thấy trời tối dần,những ánh đèn của quán hôm nay chẳng còn lung linh nửa, người nó khá mệt vì làm suốt từ trưa chẳng nghĩ ngơi...và nhất là em vẫn im lặng với nó. Sức chịu đựng của em cũng khá đó chứ.

Mọi thứ dường như vỡ òa đi khi bóng dáng quen thuộc của em bước vào quán...có lẽ nổi nhớ nó trong em đã tới giới hạn rồi, bằng chứng là tự em đi qua tận quán của nó nè. Mĩm cười nó đi vào trong lấy một ly cam vắt thêm tí muối đem ra cho em. Đặt ly nước lên bàn nó ngồi xuống bên cạnh im lặng. Một lúc sau em lên tiếng
-          Đồ tồi.
-          ...
-          Thì ra những lúc em ở gần...bên cạnh anh vẫn có nhiều người đẹp vây quanh phải ko?
-          ...
-          Nhỏ hôm  qua xinh đẹp quá ha anh.Thì ra mấy đêm anh đi coi đá bóng khuya...ko biết anh có coi đá bóng hay làm gì nửa anh nhỉ?
-          ...
-          Em tự hỏi ngoài cô gái đó và em anh còn bên cạnh ai nửa ko anh...ý em quên hihi còn chị của anh nửa. Hai người ngủ chung với nhau rồi mà
-          ...
-          Em thất vọng về anh lắm..đồ tồi

Em vẫn nói những lời mĩa mai, nhưng câu hỏi như đâm sâu vào lòng nó. Còn nó...chẳng nói gì,nụ cười trên môi nó vẫn còn đó nhưng chẳng phải là nụ cười vui khi dc gặp em nửa mà là một nụ cười khó có thể tả được cảm xúc. Nếu là một người khác có lẽ nó sẽ trả lời những câu hỏi  của em, giải thích rõ tất cả để em ko nói những lời làm đau nhau nửa, nhưng đáng tiếc người ngồi nghe em nói là nó và dù những điều em nói có oan ức cho nó như thế nào nó cũng chỉ im lặng mĩm cười. Đối với nó...ko bao giờ có khái niệm giải thích khi người khác hiểu lầm...với em nó càng sẽ ko giải thích gì cả, yêu nhau thì sẽ hiểu và tin nhau, yêu nhau mọi thứ rồi sẽ ở đúng nơi nó cần ở, ai đúng, ai sai trong tình yêu đối với nó làm gì có ranh giới. Em ngừng nói, em đứng dậy bước đi...nó cũng ngồi im lặng, ko gọi lại, ko đuổi theo...Bóng em khuất dần sau cổng quán. Nó mĩm cười đứng dậy dọn ly nước cam vẫn còn nguyên quay trở vào trong tiếp tục công việc...Nó chẳng giận em, cũng ko buồn...mà nó chỉ ko hiểu sao em lại nó với nó những lời như vậy trong khi chuyện nó chở chị Mây đi lấy đồ chỉ là chuyện nhỏ và với tính cách của em...làm gì thì sao em lại ghen một cách dữ dội và vô lí như vậy.
loading...

0 nhận xét:

Post a Comment

AD