Home » , » HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 4) The and

HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 4) The and

Mời bạn đón đọc : HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 4) của blog truyện tình yêu !



  • HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 1)
  • HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 2)
  • HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 3)



  • Nếu ai đã từng xem phim “You are the Apple of my eyes”, chắc hẳn sẽ rất ấn tượng và đồng cảm với một thứ tình cảm trong sáng, giản dị, cuồng nhiệt nhưng lại chưa bao giờ được nói ra. Thứ tình cảm đó, lấy đi nước mắt và sự tiếc nuối của người ta bởi sự chân thành và hi sinh cao cả, cho đi rất nhiều mà chưa một phút giây nào mong mình sẽ nhận lại, đó chính là TÌNH YÊU ĐƠN PHƯƠNG.

    Tôi, may mắn đã được trải nghiệm thứ tình cảm đó trong suốt những năm cấp ba của mình. Tôi nâng niu và giữ gìn nó, trân trọng và bảo vệ nó. Bởi tôi nghĩ, những gì xuất phát từ trái tim thì không nhất thiết phải đi qua miệng mới tới được một trái tim khác. Tôi đã từng chờ đợi đến khao khát điên cuồng một trái tim cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực của mình. Tôi gọi cô ấy là một Mối tình – Mối tình thứ ba.

    Cô ấy – một cô gái không xinh, không thực sự xuất sắc, thứ duy nhất có thể giúp người ta phân biệt giữa cô ấy với những cô gái đồng trang lứa khác, đấy là cái tính cách điệu đà và ương bướng, ngang ngược đến kiêu kỳ.

    Cô ấy chuyển về thị trấn nơi tôi sống vào đầu năm học lớp mười. Tôi có ấn tượng đặc biệt với cô ấy ngay từ màn chào lớp đầu tiên. Tự tin, rành rọt, nụ cười tươi rói, giọng nói cao vút và điệu bộ rất dễ thương. Cô ấy bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Cô ấy ngồi ngay phía trước tôi, dễ dàng làm quen với bạn bè mới. Hỏi ra mới biết, cô ấy sống cách nhà tôi một đoạn, cùng đường về, cô ấy chưa mua được xe đạp nên ngỏ ý nhờ tôi đèo về khi tan học, tôi vui vẻ đồng ý.

    Trên đường về, cô ấy huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tôi nghe, chỉ cười và ậm ừ đáp trả nhát gừng. Lớn dần, tôi thấy mình thay đổi nhiều so với hồi cấp hai trẻ con và nghịch ngợm. Tôi điềm đạm hơn, thích bình lặng hơn, ít nói hơn và...lạnh lùng hơn nữa. Nhưng chẳng hiểu sao lần gặp đầu tiên, tôi đã có cảm giác thân thuộc với cô bạn này đến vậy. Hay vì sự gần gũi thân thiện đó đã xóa tan ngay khoảng cách của hai người bạn mới quen? Tôi nghiễm nhiên coi cô ấy là bạn, một người bạn mới thú vị và dễ thương.

    Nhưng rồi một ngày tôi bất chợt nhận ra một sự thật: Có những người biết cách giấu rất kỹ bản chất của mình và chỉ bộc lộ sau một thời gian nhất định. Và sau một thời gian đủ dài, khi đã gắn bó với nhau đủ lâu để hiểu được cặn kẽ thì tình bạn giữa chúng tôi không còn là bạn mới quen đơn thuần nữa, mà được gắn cái mác “Bạn thân”. Chúng tôi thân thiết với nhau, giản đơn và tự nhiên như sự luân phiên của bốn mùa trong năm vậy. Cô ấy hay nói, còn tôi thì lúc nào cũng lầm lỳ, vậy nên cô ấy là cái loa phóng thanh, là “người phát ngôn chính thức” của tôi.
    Cô ấy năng động, thích tham gia múa hát tưng bừng, tôi thì khác, tôi thì thích ngồi yên lặng một chỗ, viết lách, vẽ vời. Thế là cô ấy tự ý lôi truyện và thơ của tôi ra đọc rồi rải khắp lớp này sang lớp khác, lôi tranh của tôi ra..tặng hết người này đến người khác. Cô ấy gọi tôi bằng một cái tên rất ngọt: “Tài xế”. Thế nghĩa là tôi có trách nhiệm đèo cô ấy đi đi về về, bất cứ chỗ nào cô ấy muốn, dĩ nhiên, không thù lao. Vì cô ấy bảo: Bạn thân thì có gì mà phải tính toán. Tôi không phản kháng, chỉ cười. Tôi chấp nhận mọi trò bắt nạt của cô ấy, vì tôi thích cô ấy vui. Chúng tôi cứ như thế, như hai chiều ngược nhau của cục nam châm, tự nhiên bị hút vào nhau, và tưởng như không có điều gì có thể tách chúng tôi ra được.

    Trong trường cũng có một vài cô gái thích tôi. Họ khen tôi vẽ đẹp, cười nhìn duyên, và họ thích cái sự lạnh lùng, đôi khi hơi lơ đễnh của tôi. Có lẽ thời đó con gái bị ám ảnh bởi mấy anh chàng đẹp mã tài hoa trong phim Hàn Quốc. Tôi thì không hướng sự chú ý đặc biệt của mình đế bất cứ người nào, vì đơn giản, hầu như tất cả thời gian ngoài học tập của tôi đều giành cho cô bạn thân lắm chiêu trò. Chúng tôi đi xem phim cùng nhau, ra biển cùng nhau, học bài cùng nhau, thậm chí bố mẹ tôi còn bảo, sau này cho chúng tôi lấy cùng một người (Và cô ấy làm chồng, tôi làm vợ của cái người kia, đại loại thế!)

    Lên lớp 11, có một sự thay đổi vô cùng lớn diễn ra giữa hai chúng tôi. Cô ấy – vẫn điệu đà như thế, trẻ con và nghịch ngợm như thế. Tuy nhiên, cô ấy đã biết yêu, nhưng không chỉ yêu một người, cô ấy yêu liên tục mấy người. Lúc đầu tôi hơi choáng váng, nhưng dần chấp nhận. Cái tính cách của cô ấy là như vậy mà, thích chiếm hữu, nhưng cả thèm chóng chán. Chúng tôi vẫn thân thiết như thế, chỉ là thời gian dành cho nhau không nhiều và thường xuyên như trước. Tôi có thêm việc để làm ngoài tài xế, đấy là quân sư. Cô ấy được nhiều người theo đuổi, và nhận lời với nhiều người, nhưng hầu như mỗi người chỉ yêu được một vài tuần là chán. Rồi chia tay, rồi đau khổ, vật vã, khóc lóc thảm thương. Tôi, như thường lệ, làm bao cát để cô ấy đấm, giơ cánh tay để cô ấy cắn “cho bõ ghét cái thằng người yêu ngu si đần độn”, rồi lại đưa cô ấy ra biển, làm bờ vai để cô ấy dựa vào khóc lóc thê lương, rồi hôm sau, lại là người đưa thư cho cô ấy đến với những chàng trai đang xếp hàng dài lũ lượt.

    Cô ấy thì đổi thay như thế, còn tôi, tôi đã khác thế nào? Tôi nhận ra, trong sâu thẳm tim mình, cô ấy tự lúc nào đã chiếm một vị trí cao hơn một người bạn thân. Nhưng tôi không nói, tôi giỏi giấu diếm mà...Nhiều khi, tôi tưởng tượng rằng cô ấy như một ca sĩ nổi tiếng, luôn được bao quanh bởi ánh đèn sân khấu, luôn được người khác tung hô, ca ngợi và theo đuổi. Còn tôi, chỉ như một anh nhân viên phụ trách âm thanh ánh sáng phía sau cánh gà, công việc của tôi là ở đó, làm nền cho cô ấy tỏa sáng hơn. Tôi hạnh phúc khi ngày ngày thấy cô ấy cười vui, dẫu chỉ là âm thầm, hoặc có khi cô ấy biết rằng có ánh mắt luôn dõi theo mình, nhưng cô ấy quá bận rộn với những mối quan hệ lằng nhằng rắc rối ngoài kia nên chẳng có thời gian đi tìm hiểu, định nghĩa xem giữa chúng tôi đã bao giờ là một thứ gì đó khác...

    ***

    Ngày mưa, cô ấy ngồi phía sau yên xe đạp của tôi, run rẩy:

    -         Ghét cái trời mưa! Đôi giầy người ta vừa mua xong, huhu, không biết đâuuu!

    Tôi bật cười nghe cô ấy hờn dỗi ngân dài chữ “đâu” của mình, tôi dường như say mê đến nghiện ngập cái cách cô ấy nũng nịu tôi như thế, dẫu bao nhiêu người khác vẫn nói rằng cô ấy đỏng đảnh và quá điệu, nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy tim mình hạnh phúc đến vậy, chỉ cần cô ấy cứ nhõng nhẽo thế này thôi...

    Dựng xe trong nhà xe và lấy vé, tôi giơ chiếc cặp lên làm công việc của những ngày mưa, che cho cô ấy bước từ nhà xe về phía khu phòng học. Mặt cô ấy vẫn xị ra, tỏ vẻ không muốn bước chút nào. Đôi giày nhung màu hồng cứ ngập ngừng mãi. Bất chợt, cô ấy ghé vào tai tôi, thì thầm:

    -         Cậu...cõng tớ đến lớp nha!
    -         Sao vậy được, chúng nó cười... – Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác hồi hộp xen chút thích thú dấy lên.
    -         Kệ chúng nó! Thì bảo là tớ bị đau chân...Đi mà....

    Tôi là vậy, lần nào cũng thế, sau một câu “đi mà...” của cô ấy là một cái gật đầu răm rắp ngay tắp lự, không suy nghĩ. Nhiều khi tôi tự hỏi, liệu có khi nào lũ bạn tôi nói đúng, rằng nhìn tôi như thằng “người hầu” của cô ấy vậy, rằng cô ấy chỉ là bạn bè chứ không phải cô chủ, sao tôi phải “hạ thấp mình” và chịu khổ để cô ấy bắt nạt như thế chứ? Tôi cười, lắc đầu xua đi cái ý nghĩ miên man, chỉ đơn giản là tôi thích thôi mà. Thích một người thì làm sao lý giải nổi tất cả những việc ngốc nghếch, ngớ ngẩn mình làm vì người ta kia chứ...

    Trời vẫn mưa không ngớt, cô ấy ngồi trên vai tôi, tay cầm đôi giầy vẫn chưa dính nước, miệng hát vu vơ một bản tình ca nào đó. Trên tầng hai, tầng ba dãy phòng học, lũ bạn kéo nhau ra lan can, chỉ chỏ, cười, hú hét, tôi cũng chẳng bận tâm. Bất giác, tôi thấy tim mình rung rinh lạ, một chút tự hào, một chút ngọt ngào và một chút...hi vọng bâng quơ.

    -         Giá cứ thế này thì tốt nhỉ! – Tôi thốt lên, không hiểu tại sao mình lại nói thế.
    -         Cậu nói gì cơ? – Cô ấy ngừng hát, cúi sát phía sau gáy tôi.
    -         Không có gì!

    Theo đúng kế hoạch, lý do được đưa ra để lớp học của tôi khỏi nhốn nháo là vì cô ấy bị ngã cầu thang nên không đi được (dĩ nhiên, hậu quả là cô ấy phải vờ tập tễnh suốt cả ngày hôm đó). Mấy đứa bạn cũng thôi không truy cứu nữa, phần vì không khó để nhận ra tình cảm khác lạ của tôi dành cho cô ấy, thông qua thái độ và biểu hiện. Cũng không khó để biết được rằng cô ấy chẳng có chút gì là để ý đến tôi, bởi cô ấy đang yêu người khác rồi, mối tình thứ năm từ khi cô ấy chuyển đến, nếu tôi nhớ không nhầm thì là vậy.

    Nhưng mối tình này cũng có số phận hẩm hiu như những mối tình trước, cô ấy chia tay, trước ngày tốt nghiệp chừng hai tháng, thứ khác biệt duy nhất có lẽ là lần này không còn quá ồn ào và ầm ĩ nữa. Lý do thì vẫn như vậy: Cô ấy thấy dường như đó không phải là người mình cần, lúc đầu thì thích lắm, nhưng dần dần cảm giác xa lạ rồi đến một ngày chẳng còn chút nhớ nhung. Tôi hiểu cô ấy quá mà, có lẽ chưa bao giờ cô ấy thực sự yêu một ai, chỉ là những thích thú và xao xuyến nhẹ nhàng trước những người bạn khác giới, rồi cô ấy tự gắn mình vào những cuộc tình vu vơ không đầu không cuối. Tôi biết, nhưng chưa bao giờ nói câu ngăn cản. Bởi tôi cũng biết, làm theo những điều cô ấy muốn là ý thích của tôi, nuông chiều cô ấy, cũng là điều duy nhất tôi có thể làm để thấy cô ấy cười tươi...Mà với tôi, thích một người thì chỉ cần có thế...

    Mấy đứa bạn ngồi cạnh nhiều khi vẫn bóng gió với tôi, rằng cứ bước bên cạnh những mối tình của cô ấy thế này, chẳng phải là một cách hay để chiếm giữ được trọn vẹn trái tim cô ấy. Chúng nó kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về tình yêu đơn phương, và hầu hết cái kết của những câu chuyện này đều là nhân vật chính không nói ra, rồi hai người cũng từ quen thành lạ, người lặng lẽ giấu tình cảm của mình cuối cùng cũng chỉ biết xót xa, tiếc nuối nhìn lại một quãng đời và nói giá như...

    Tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình. Phần vì tôi đã thấy mình biết ghen với sự quan tâm của cô ấy dành cho những anh chàng luân phiên bước đến rồi bước đi khỏi cuộc đời cô ấy. Nhưng chủ yếu là vì thời gian trôi ngày một nhanh, đã sắp hết năm cuối cấp. Chính xác hơn thì tôi mang trong mình một nỗi sợ hãi mơ hồ, rằng khi chia tay mái trường cũng là lúc cô ấy rời xa tôi, mãi mãi...Và tôi thì chẳng muốn một ngày chúng tôi thành xa lạ, nhất là khi cảm giác muốn được một lần yêu thương đúng nghĩa cứ thôi thúc tôi từng ngày, từng ngày...

    Tôi chủ động ít gặp cô ấy hơn, dù nỗi nhớ ngày một lớn lên, vì tình cảm trong tim cũng khiến tôi không tự nhiên được với cô ấy như ngày xưa nữa. Nhưng lý do chính là vì tôi đã quyết định một ngày nào đó sẽ nói lên tình cảm của mình. Vì tôi có đọc ở đâu đó, rằng “Ta đau khi yêu một người mà không được yêu trở lại, nhưng nỗi đau lớn nhất là khi yêu mà không đủ can đảm để cho người đó biết rằng ta đã yêu như thế nào”. Tôi quyết tâm rồi, sẽ nói, vào một ngày nào đó, ví dụ như...lễ tổng kết chẳng hạn.

    Tôi âm thầm tự mình làm một trái tim bằng nến màu đỏ, rắc sáp màu vàng chữ N - tên cô ấy, ở giữa. Tôi chuẩn bị cho mình một bài diễn văn không bóng bẩy, nhưng đủ ngắn gọn và chân thành để nói lên tình cảm của mình. Tôi tập tưởng tượng đến khoảnh khắc tôi đứng trước mặt cô ấy, không ngại ngùng, e thẹn. Tôi sẽ nắm lấy tay cô ấy, và áp nó lên trái tim đang đập rộn rã của mình, để cô ấy cảm nhận được những rung động thực sự của một trái tim đang yêu. Rồi cô ấy sẽ cười, hoặc khóc, nhưng chắc chắn là vì hạnh phúc khi biết rằng có kẻ vẫn âm thầm ở bên cô ấy, lo lắng và yêu thương cô ấy, một tình cảm bền bỉ, thật lòng và chờ mong được đáp lại.

    Cô ấy sẽ trả lời tôi thế nào? Cô ấy sẽ nhận lời tôi, và đó sẽ là cái kết êm xuôi cho một mối tình thầm lặng suốt ba năm học cấp ba nhiều nỗi buồn vu vơ, cả cả những hạnh phúc đơn sơ nhưng ấm áp? Hay thứ tôi nhận được sẽ khác, là một cái lắc đầu và câu xin lỗi vì đã quá vô tâm, không để ý đến tôi, và rồi giải thích rằng cô ấy đối với tôi chỉ là tình cảm bạn bè không hơn không kém, rằng cô ấy chúc tôi sẽ tìm được một nửa của mình ở một tương lai nào đó không xa???

    Thở dài một cái cho trôi đi những lo lắng về vôn vàn tình huống tự mình nghĩ ra, tôi tự nhủ, dù cái kết có thế nào, thì ít ra sau này tôi cũng không bao giờ phải ngoái đầu lại hối tiếc, vì rốt cuộc tôi đã một lần dám sống thật với lòng mình, dám tin và hi vọng, biết trân trọng và níu giữ để mọi thứ không vô tình mà vuột mất khỏi tầm tay...

    ***

    Lễ tổng kết, ngày chia tay...

    Cả ngày chúng tôi bận rộn với những bức ảnh, những lời trò chuyện, tâm sự, cả những nụ cười và những giọt nước mắt. Ba năm học cấp ba, có nhiều thứ đã trôi qua, chỉ còn một khoảnh khắc cuối cùng cho tất cả lời hứa hẹn, lời chúc, chúng tôi quây quần bên nhau, như những thành viên trong một gia đình thực sự, cứ thế hát, mong rằng giây phút này dừng mãi, đừng có lạnh lùng trôi.

    Cô ấy ngồi khoác vai tôi, nước mắt rơi ướt đẫm tay áo. Tôi biết, cô ấy chưa bao giờ là một cô gái mạnh mẽ, nhất là trong khoảnh khắc xúc động của tình bạn thế này. Tôi ghé tai cô ấy, nói nhỏ, vừa đủ để chỉ mình cô ấy nghe thấy:

    -         Lát nữa xong, tớ sẽ đợi cậu ở bờ biển, chỗ chúng mình từng thả chai mắm Chinsu bên trong đựng điều ước bằng giấy ấy. Cậu đến nhé, tớ có điều muốn nói.
    -         Uh, tớ cũng có điều muốn nói...

    ***

    Gió biển thổi hất tung mái tóc của tôi, đưa tay chỉnh lại kính, tôi hướng mắt về phía bầu trời đóng sập, những tia nắng cuối cùng sắp tắt phía góc biển xa. Cô ấy có điều gì cần nói với tôi? Hay là...

    Đưa tay lên ngực áo, nơi món quà nhỏ của tôi đang nằm yên vị, và nơi trái tim tôi nãy giờ vẫn đập thình thịch liên hồi, tôi liên tục cố mỉm cười để trấn an mình. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi biết mình đang làm đúng, chắc chắn là như vậy.

    Cuối cùng cô ấy cũng tới, nhưng không phải một mình.

    Cô ấy dắt theo một anh chàng khá cao, dáng vẻ thư sinh, hai người bước từng bước chậm rãi đến trước mặt tôi. Cô ấy vẫy tay từ xa khi bắt gặp ánh nhìn từ tôi, rồi cất giọng cười khúc khích. Như hiểu ra điều gì đó, tôi thả món quà trong túi áo ngực ra, tay buông thõng...

    -         Đợi lâu chưa? Hì, xin lỗi để cậu chờ, vì tớ đợi anh ấy nữa.
    -         Chào anh! – Tôi mỉm cười chào người đối diện, hình như tôi đoán ra người đó với cô bạn của tôi có quan hệ thế nào.
    -         Anh ấy là người yêu mới của tớ, cậu biết đấy, khó khăn lắm mới tìm được một nửa thực sự của mình... – Cô ấy nói, vẻ chắc chắn, xen lẫn chút gì đó hào hứng, và hạnh phúc – Đây là người bạn thân tốt nhất của em, em xem cậu ấy như người thân vậy, hai người làm quen với nhau đi! – Cô ấy ngước nhìn anh chàng bên cạnh bằng đôi mắt trìu mến, xiết tay chặt hơn.
    -         Rất vui được làm quen với anh! – Tôi đưa tay ra bắt, không quên nở một nụ cười thân thiện.
    -         Chào em, anh có nghe kể rất nhiều về em.

    Ba chúng tôi đứng ngắm mặt trời lặn cùng nhau. Tôi im lặng nghe cô ấy kể về chuyện hai người gặp nhau thế nào, yêu nhau ra sao, như tôi vẫn nghe những chuyện tình trước. Hai người họ có vẻ rất hợp nhau, luôn miệng cười và cất lời chọc ghẹo, trêu đùa. Tôi cũng cười, mà ngoài cười ra, tôi còn biết làm gì khác? Người-bạn-thân-tốt-nhất...Hóa ra, tôi trong mắt cô ấy là như vậy, cuối cùng, tôi đã tìm được câu trả lời cho riêng mình rồi, dẫu là theo cách mà tôi không bao giờ có thể ngờ tới.

    Hai người họ rời đi, còn mình tôi ở lại với biển. Lời cuối cùng cô ấy nói với tôi...

    -         Chúc tớ hạnh phúc đi! Tớ hạnh phúc rồi thì cậu cũng phải tự đi tìm hạnh phúc của mình nhé!

    Chúc hạnh phúc của tớ hạnh phúc! – Tôi đã muốn hét lên như thế, nhưng tất cả những gì bật ra từ môi tôi chỉ là:
    -         Hai người hạnh phúc nhé! Tớ thì lúc nào cũng vui...

    Tôi nói dối thôi, nhưng mãn nguyện, vì hình ảnh cuối cùng về cô ấy còn đọng lại trong tâm trí tôi lúc đó là cái gật đầu nhí nhảnh, như ngày đầu tiên tôi và cậu ấy gặp mặt, và tiếng cười vang trong trẻo, êm đềm như sóng biển, tiếng khúc khích ngọt ngào luôn nhắc tôi nhớ đến một hình bóng không bao giờ phai mờ trong ký ức.

    Tôi cầm trên tay món quà mình cất công chuẩn bị nhưng sẽ không bao giờ đến được tay người nhận. Có lẽ, có những người được số phận mặc định là phải bước cạnh nhau, nhưng là trên hai con đường song song chứ không phải trên cùng một con đường. Tôi, và cô ấy, là hai người như vậy.

    Vung tay ném mảnh nến hình trái tim xuống biển sâu, một giọt nước mắt rơi xuống, lần đầu tiên tôi khóc, vì một mối tình mãi mãi chẳng bao giờ được nói ra, cho những xót xa về những lặng thầm đơn phương vụng dại nhưng tràn ngập khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào...

    Tôi, đã trải qua những năm tháng lớn lên và trưởng thành cùng tình yêu như thế! 

    Nhiều năm trôi qua, mối tình đơn phương của tôi đã lập gia đình, may mắn thay, chồng cô ấy chính là người mà tôi đã chúc phúc. Cuối cùng, cô ấy đã thực sự tìm được tình yêu của đời mình. Tôi cũng thấy lòng được an ủi hơn, vì ít ra, không phải là tôi thì cũng là một người khác mang lại hạnh phúc cho cô ấy. 

    Bước qua một mối tình, tôi hiểu thêm rằng, có những tình cảm vô cùng trong sáng, thuần khiết và vô tư, nó có thể được nói ra hoặc không, nhưng những người mang tình cảm đó thực sự may mắn, vì họ được sống trong những khoảnh khắc đẹp nhất của đời mình, là cảm giác yên bình, thanh thản trong một thứ yêu thương không mục đích, không lo lắng, ưu phiền. 

    Vì có thứ hạnh phúc gọi là Yêu Đơn Phương...

    Nguồn: http://blogtruyentm.blogspot.com/2014/07/hoi-ky-so-khanh-chuong-4-the-and.html
    Vui lòng: Để lại nguồn bài viết có gắn link để thể hiện bạn là một người tôn trọng tác giả :)
    loading...

    0 nhận xét:

    Post a Comment

    AD