Home » » Chiếc quạt sưởi

Chiếc quạt sưởi

Sáng hôm đó trời lạnh quá, tôi ngồi ở bàn làm việc của công ty mà chân tay cứ tê cóng. Rồi chợt nhớ ra là phòng tôi có chiếc quạt sưởi. Chả là mùa đông năm ngoái hay năm kia gì đó, nhiệt độ xuống rất thấp, lạnh chưa từng thấy, nên các sếp Tổng mới quyết định trang bị cho mỗi phòng một chiếc. Dùng được vài hôm thì thời tiết ấm lên, quạt sưởi lại xếp vào một xó. Năm trước mùa đông không lạnh lắm, nên chẳng ai ngó ngàng tới nó, chỉ đến sáng hôm ấy, lúc chân tay tê cóng, thì tôi mới nhớ.

Vậy là tôi lật đật chạy ra chỗ cái thùng cũ ở góc phòng – nơi cất những thứ đồ linh tinh ít dùng tới của phòng, để lục tìm cái quạt. “Quái lạ! Đâu rồi nhỉ? Rõ ràng là cái quạt đã được xếp gọn vào đây cơ mà!”. Tôi vừa tự hỏi vừa chăm chú quan sát thì thấy rằng: trong cái thùng - với rất nhiều thứ lỉnh kỉnh chen chúc khá chật chội ấy, tự nhiên lại thừa ra một khoảng trống. Và khi tất cả những thứ xung quanh đều bị bụi phủ một lớp dày đặc thì cái khoảng trống đó lại rất sạch, như thể người ta vừa lấy đi một thứ gì đó đặt bên trên nó. “Đúng rồi! Cái thứ bị lấy đi ấy chính là cái quạt sưởi! Mới lấy thôi, bụi còn chưa kịp phủ lên cái khoảng không mà cái quạt vừa để lại”.

Tôi trở về bàn và thấy rất khó chịu. Không hẳn vì cái cảm giác lạnh cóng ở tay chân do không có quạt sưởi, mà còn bởi tôi rất ghét cái tính ăn cắp vặt, tiểu nông, nhặt nhạnh đồ của phòng mang về làm của riêng. Tất nhiên, dù đồ đạc trong phòng không phải là của tôi mà là của Tổng công ty cấp cho, hỏng hay mất thì lại báo cáo lên trên, các sếp sẽ xem xét rồi cấp lại. Nhưng không thể vì thế mà cứ cái gì của phòng hở ra là lại lén lút chôm chỉa được. Đó là một tật rất xấu, nếu không chấn chỉnh thì dần dần nó sẽ biến chúng ta thành những kẻ cơ hội, tắt mắt, tủn mủn, và bần tiện.

Tôi ngồi trầm tư, chau mày ngẫm ngợi, cố truy xem ai là thủ phạm khả nghi nhất trong vụ này. Tôi phải tìm ra, và phải xử lý ngay, không thể để cho cái tật xấu này tồn tại, lây lan và phát triển trong phòng tôi được. Sau một hồi suy xét, tôi quyết định gọi cậu Sang vào. Bởi hôm trước, tôi nhớ, khi cả phòng đã về hết thì một mình cậu Sang đột nhiên quay lại. Mọi người hỏi quay lại làm gì thì cậu ta trả lời ấp úng bảo rằng quên điện thoại ở bàn làm việc…

- Dạ! Anh gọi em ạ!… – Sang rụt rè đứng trước bàn tôi, và vẫn cái giọng ấp úng.

- Cậu có biết tôi ghét nhất là tính tắt mắt, ăn cắp vặt hay không?

Nghe tới đây, mặt Sang chợt tái mét, giọng run run:

- Anh… anh đã biết rồi ạ?

- Phải! Bởi vậy, tốt nhất là cậu nên thú nhận đi!

- Em xin lỗi! Nhưng em làm vậy cũng một phần là muốn tốt cho phòng ta thôi. Tại mọi người quá lợi dụng cái toa-loét chung của phòng…

- Cậu nói gì? Tôi không hiểu! Toa-loét là sao? Thế cậu đã lấy cái gì?

- Em lấy hai bịch giấy vệ sinh ạ! Tại em thấy cái toa-loét chỗ mình để sẵn nhiều giấy vệ sinh quá, mọi người trong phòng biết thế nên toàn nhịn và để dành lúc nào đến chỗ làm mới ỉa cho đỡ tốn giấy và tốn nước của nhà họ. Em để ý thấy có nhiều chị vừa đến cơ quan, chưa ngồi vào bàn làm việc thì đã vội vàng chui vào toa-loét để ỉa; buổi chiều, trước khi tan sở cũng phải ỉa một cái xong mới chịu về; buổi trưa ăn cơm xong cũng ỉa, rồi trong giờ làm, rảnh lúc nào là lại tranh thủ chui vào ỉa. Em lấy hai bịch giấy về, họ không còn giấy nữa thì sẽ không dám ỉa, sẽ bỏ được cái tật thích lợi dụng của công để tư lợi cá nhân ạ!

Vậy ra Sang không phải là người lấy cái quạt sưởi. Thế thì thủ phạm là ai nhỉ? Tôi suy nghĩ và quyết định cho gọi Trinh vào…

- Dạ! Anh gọi em ạ!…

- Cô có biết tôi ghét nhất là tính tắt mắt, ăn cắp vặt hay không?

Nghe tới đây, mặt Trinh cũng tái mét, giọng run run:

- Anh… anh đã biết rồi ạ?

- Phải! Bởi vậy, tốt nhất là cô nên thú nhận đi!

- Em xin lỗi! Nhưng em làm vậy cũng chỉ vì muốn cho mọi người trong phòng tập trung vào công việc hơn mà thôi.

- Cô nói gì? Tôi không hiểu! Tập trung vào công việc là sao? Thế cô đã lấy cái gì?

- Em lấy cái ấm siêu tốc ạ! Có cái ấm ấy, mấy anh trong phòng suốt ngày đun nước ngồi uống trà khề khà, ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của phòng ta lắm ạ!

Vậy ra Trinh không phải là người lấy cái quạt sưởi. Thế thì thủ phạm là ai nhỉ? Tôi suy nghĩ và quyết định cho gọi Truyền vào…

- Dạ! Anh gọi em ạ!…

- Cậu có biết tôi ghét nhất là tính tắt mắt, ăn cắp vặt hay không?

Nghe tới đây, mặt Truyền tái mét, giọng run run:

- Anh… anh đã biết rồi ạ?

- Phải! Bởi vậy, tốt nhất là cậu nên thú nhận đi!

- Em xin lỗi! Nhưng em làm vậy cũng chỉ vì muốn cho môi trường làm việc của phòng ta được yên tĩnh và chuyên nghiệp hơn thôi ạ!

- Cậu nói gì? Tôi không hiểu! Yên tĩnh và chuyên nghiệp là sao? Thế cậu đã lấy cái gì?

- Em lấy bộ loa máy tính ạ! Có bộ loa ấy, mấy chị trong phòng suốt ngày mở nhạc, mở phim xem, ầm ĩ, ồn ào, nhức đầu lắm ạ!

Vậy ra Truyền không phải là người lấy cái quạt sưởi. Thế thì thủ phạm là ai nhỉ? Tôi quyết phải tìm ra bằng được.

Tối hôm đó, tôi có cuộc họp nên về muộn. Bước vào nhà, tôi thấy hai bịch giấy vệ sinh, một cái ấm siêu tốc, và bộ loa máy tính để trên bàn. Vợ tôi toan trình bày thì tôi đã ngắt lời:

- Anh biết rồi! Thế họ có nói gì không?

- Họ bảo họ không dám mang đến phòng vì sợ mọi người biết, nên họ mang đến đây gửi anh, tùy anh xử lý!

Tôi toan bước vào phòng thay quần áo thì chợt khựng lại, bởi tôi vừa nhìn thấy cái quạt sưởi. Đúng rồi, nó đúng là cái quạt sưởi của phòng tôi rồi!

- Ai? Ai mang cái quạt sưởi này đến đây vậy? – Tôi hỏi vợ bằng giọng ngạc nhiên pha chút bực bội.

- Anh mang chứ ai!

- Mang khi nào?

- Đêm qua!

- Vậy à! Sao anh không nhớ gì nhỉ?

- Lúc đó anh say mềm, lái xe được về đến cửa là anh gục xuống luôn, nên anh không nhớ cũng đúng thôi. Em thấy cái quạt sưởi này ở sau xe anh thì mang vào đấy chứ! Thế anh định xử lý mấy cái đồ này thế nào đây?

- Chắc phải để lại nhà mình dùng, chứ mang đến phòng làm việc, nhỡ lộ chuyện thì lại mất mặt mấy người họ. Tội lắm!

- Thế còn cái quạt sưởi?

- Mang thì mang cả, để lại thì cũng để cả, hơi đâu mà mang một cái đi!

Vậy là sau bữa cơm tối, bên chiếc quạt sưởi hồng rực ấm áp, trong tiếng nhạc du dương phát ra từ bộ loa máy tính, trên tay cầm chén trà xanh hảo hạng còn nóng hổi với mùi hương đặc trưng ngào ngạt được pha bằng nước đun sôi từ chiếc ấm siêu tốc, vợ gục đầu vào vai tôi thật tình cảm…

- Cái quạt sưởi này dùng thích phết anh nhỉ?

- Ừ! Cái ấm đun nước cũng nhanh, và loa nghe cũng hay nữa! Còn hai bịch giấy vệ sinh, em để đâu rồi?

- Em cất trong tủ, vì hôm trước đi siêu thị em cũng mới mua hơn chục bịch!

- Trời! Vậy biết bao giờ mới chùi hết?

- Gớm! Anh ăn như thế thì chỗ giấy vệ sinh ấy nhằm nhò gì! Toàn lo hão!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại:https://facebook.com/truyencuoibua hoặchttps://truyentraophung.blogspot.com/
loading...

0 nhận xét:

Post a Comment

AD