Đắn đo, suy xét mãi, cuối cùng tôi cũng đã chọn được một studio để chụp ảnh cưới. Tôi quyết định chụp ở đó phần vì giá cả hợp lý, phần vì bởi trên website của nó, tôi thấy đăng cái ảnh cưới của vợ chồng Beckham chụp trên cầu Long Biên. Nhà Beckham khá khó tính và có gu thẩm mĩ cao, vậy mà họ chịu bay từ Anh qua tận đây, tìm tới tận studio ấy để chụp thì đủ hiểu rồi…
Địa chỉ đã có, nhưng tìm ra được nó lại khá khó. Đúng phố, đúng số nhà đây rồi, nhưng không phải là một studio ảnh cưới, mà lại là một cửa hàng bán quan tài và đồ thờ với lổn nhổn những bát hương lớn nhỏ, cả những ông địa, những ông thần tài đứng, ngồi, rồi nằm ngổn ngang, nghiêng ngửa…
Thấy chúng tôi ngác ngơ, chị bán hàng đã nhanh nhảu:
- Hai em mua quan tài hả? Vào đây! Vào đây chị tư vấn cho! Cửa hàng chị vừa có mấy mẫu mới về, đẹp lắm! Nhập nguyên chiếc từ Nhật luôn! Nằm rất mát và yên tĩnh!
- Dạ không! Vợ chồng em chụp ảnh cưới. Thấy ghi địa chỉ này, nhưng…
- À! Chụp ảnh cưới thì lên Studio ở trên gác nhé! Lên đó ngồi đợi chồng chị một lát. Anh ấy sắp về rồi!
Vợ tôi có vẻ nản, kéo tay tôi, ý muốn quay về. Nhưng tôi động viên vợ là đã mất công đến đây rồi, cứ lên xem sao. Vậy là tôi dắt vợ len qua những chiếc quan tài, rồi rón rén leo cầu thang đi lên…
Trên này đúng là có cái studio thật, vì thấy ảnh cưới bày la liệt. Góc phòng treo mấy bộ váy cô dâu màu cháo lòng (không biết màu bẩm sinh hay do quá trình sử dụng mà nó chuyển thành như thế), rồi cả mấy bộ vest chú rể, cái nào cũng rộng thùng thình, hôi rình, và kiểu dáng thì cũ rích - giống hệt mấy bộ vest mà anh Xuân tóc đỏ, cậu Văn Minh, hay ông TYPN vẫn mặc trong bộ phim Số Đỏ mới phát trên tivi gần đây.
Ngồi đợi một lát thì anh chủ hiệu ảnh về. Anh xin lỗi đã để vợ chồng tôi phải đợi. Anh giải thích là vì đêm qua đầu phố có người chết đột xuất, họ đặt mua quan tài gấp để tổ chức tang lễ ngay. Thế nên sáng nay anh phải chở quan tài qua đó, rồi chụp ảnh luôn cả lúc khâm liệm, lúc phát tang, lúc đưa người chết vào quan tài. Chụp xong, anh phải gửi file ảnh mềm cho gia đình tang chủ, họ sẽ chọn những bức ảnh họ thích nhất, đẹp nhất, ý nghĩa nhất để phóng to, tặng cho con cháu treo trong nhà làm kỷ niệm.
Tôi hỏi anh là mỗi lần chụp ảnh đám ma như vậy thì anh được bao nhiêu? Anh bảo không được đồng nào, vì nó nằm trong gói khuyến mại khi mua quan tài - giống như khi khách chụp ảnh cưới thì sẽ được khuyến mại cho mượn bộ váy cô dâu để mặc trong đám cưới ấy! Tôi lại hỏi: “Chụp ảnh cưới và chụp ảnh đám ma có gì khác nhau?”. Anh bảo: “Không khác nhau! Đều là nghệ thuật nhiếp ảnh, là sự săn lùng và truy đuổi cái đẹp, chứ nghệ thuật không phân biệt vui buồn, sướng khổ!”. Tôi lại hỏi anh: “Sao anh lại làm cùng lúc hai công việc chẳng liên quan đến nhau là chụp ảnh cưới và bán quan tài?”. Anh bảo: “Nghe qua thì thấy không liên quan, nhưng ngẫm kỹ thì nó lại rất liên quan, bởi việc lấy vợ, lấy chồng, nếu không cẩn thận mà chọn sai, chọn lầm, thì cũng chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết”.
Tôi đã nghĩ, và tôi chắc rằng mọi người cũng đều nghĩ, rằng việc chụp ảnh cưới thật là một trải nghiệm thoải mái, dễ chịu, sung sướng và thú vị. Nhưng thực tế không hề như thế!
Tôi và vợ gần như phải bêu ngoài nắng ròng rã suốt từ sáng đến tối (không mũ, không ô), và hầu như là đứng; lúc hiếm hoi được ngồi thì phải ưỡn lưng, vặn sườn, tạo dáng rất mỏi: khi thì chổng mông, bò soài trên bãi cát bỏng rát, lúc lại xách váy, cầm hoa đuổi nhau chạy hồng hộc trên đồi, mướt mát mồ hôi, chân tay rã rời. Có thời điểm tôi gần như bị say nắng, hoa mắt, chóng mặt, tưởng như sắp ngất…
Trong lúc thợ ảnh đang chụp mấy kiểu vợ tôi tạo dáng một mình thì tôi bò vào một gốc cây gần đó ngồi nghỉ, ngửa cổ, dốc chai nước tu ừng ực, thở phì phò…
Có một đôi vợ chồng cũng đang chụp ảnh, và họ khiến tôi phải chú ý. Bởi cả hai đều đã ngoài 40 tuổi, chồng thì gầy nhẳng, loẻo khoẻo như cái cẳng gà, còn vợ thì to béo, đồ sộ như cây đa. Tình yêu quả thật kỳ diệu, nó không phân biệt địa vị, tuổi tác, giới tính, và trọng lượng.
Bà vợ thấy cái xe bò vứt bên vườn cỏ thì nhảy luôn lên, đứng ra phía đầu xe, dang hai tay ra, rồi nũng nịu gọi chồng:
- Anh lên đây đi! Anh làm Dắc, em làm Râu! Mình chụp vài kiểu!
- Dắc với Râu là đứa nào? – Anh chồng hỏi.
- Trời ạ! Dắc với Râu trong phim Ti-ta-líc ấy!
Ông chồng có vẻ chưa hiểu, nhưng vì chiều vợ nên cũng nhảy lên cái xe bò, vợ bảo gì cũng ngoan ngoãn làm theo. Cả hai tạo dáng trên xe bò thật lãng mạn: Dắc xanh xao, hốc hác, ôm lấy Râu to như con trâu, phốp pháp. Trong phim Titanic, khi tàu bị chìm, Dắc đã chết để nhường phao cho Râu, còn ở phiên bản Ti-ta-líc xe bò này, nếu xe bị lật, thì nhiều khả năng Dắc sẽ chết vì bị Râu đè.
Chụp xong kiểu Ti-ta-líc, bà vợ lại thì thầm, lôi chồng ra sau chỗ bãi cỏ, chắc bà ấy lại vừa nghĩ ra kiểu tạo dáng mới. Quả vậy thật, tôi thấy bà ấy ngồi nhấp nhổm, vén váy cao lên gần đùi rất gợi cảm, còn ông chồng thì cởi áo vest, phanh rộng ra, choàng quanh đùi vợ. Tôi rất phục sự sáng tạo của bà vợ, bởi tôi đã xem nhiều ảnh cưới, nhưng chưa thấy kiểu tạo dáng nào hay và độc đáo như thế! Anh thợ chụp ảnh cũng vội vã đi theo, bấm máy lia lịa. Thấy vậy, bà vợ gào lên:
- Đừng chụp nữa! Người ta đang đái mà cũng chụp!
Rồi cũng tranh thủ lúc vợ đang chụp một mình, ông chồng cũng bò vào chỗ gốc cây, ngồi cạnh tôi để tránh nắng. Tôi đưa chai nước về phía ông ấy, chủ động bắt chuyện:
- Anh lập gia đình muộn nhỉ!
- Đâu! Anh cưới lâu rồi! Hôm nay vợ chồng đi chụp lại ảnh thôi! – Vừa nói, ông chồng vừa cầm chai nước vã lên mặt.
- Vợ chồng anh tình cảm quá! Thế đợt trước cưới chưa chụp hả anh?
- Chụp rồi! Nhưng cứ cãi nhau là vợ anh nó lại lôi ảnh ra xé hết, đốt hết! Anh đi chụp lại lần này là lần thứ 3 rồi đấy! Mà anh khuyên chú là nên chọn làm album bìa mềm, đừng làm bìa cứng!
- Sao vậy anh? Em thấy hai cái bìa đó giá cũng tương đương nhau mà!
- Giá tương đương, nhưng độ sát thương là khác nhau. Nhìn đây này…
Vừa nói, anh vừa chỉ lên vết sẹo to tướng trên mặt anh, kéo dài từ mép đến tận mang tai, rồi chầm chậm tiếp lời:
- …Vợ anh nó ném cái album vào mặt anh đấy!
Nghe anh nói, tôi bỗng giật mình! Vậy ra những người đã, đang, và sẽ chụp ảnh cưới lại là những người dại dột bỏ tiền và bỏ công bỏ sức cho một thứ mà có thể sẽ là vũ khí làm tổn thương mình trong tương lai sao? Như thế thì mạo hiểm quá, khác nào đánh bạc? Nhưng nghĩ lại thì mới thấy, rằng việc lấy vợ, lấy chồng đã là canh bạc lớn nhất, mạo hiểm nhất của cuộc đời rồi, vậy mà người ta vẫn dám chơi, thế thì cái việc chụp ảnh cưới cũng chỉ là ván bạc cỏn con thôi, sá gì…
loading...
0 nhận xét:
Post a Comment