Những ngày cuối tháng 7…mưa đổ dài suốt con đường trở lại SG sau một chuyến đi xa dài ngày nhất không có chị bên cạnh. Nó mĩm cười nhìn SG hiện ra trước mắt. Một chuyến đi dài với rất nhiều trãi nghiệm, rất nhiều điều thú vị để kể với chị. Nó đã từng nghĩ rằng nếu mỗi ngày đều bên chị, có thể cảm nhận được sự nhàm chán, cảm nhận được rõ nỗi đau vì đã luôn bên chị mà không chắc rằng mình có thực sự yêu thương, một suy nghĩ của một tên ngốc, để rồi nó quyết định đi…đi để trãi nghiệm, đi vì nhiệt huyết tuổi trẻ…và đi để hiểu mình hơn. Chị ủng hộ chuyến đi lần này, chị không giận, không buồn…chị nói vậy và nó tin là như vậy.
SG cũng mưa, những cơn mưa giữa mùa mát lạnh. Nó chen khỏi dòng người để xuống xe một cách nhanh nhất có thể, mặc kệ nhửng tiếng chửi rủa của mấy đứa bạn trên xe, mặc kệ những lời chia tay chia chân, hỏi han dặn dò nhau chí chóe, mặc kệ luôn cơn mưa nặng hạt phía bên ngoài đường phố SG…nó chạy nhanh nhất có thể về nơi duy nhất nó có thể đến mỗi khi mệt mõi, nơi đó có chị có lẽ vẫn luôn chờ nó về. Người nó ướt sũng vì mưa, cả chiếc balo phía sau lưng cũng nặng hơn do thấm nước, kệ tất cả, nó chẳng quan tâm đến dơ sạch mà đi thẳng lên phòng tìm chị. Mọi thứ vẫn thân thuộc, không có gì thay đổi, cả một tone màu trắng nhẹ nhàng khắp phòng như giang tay đón nó về nhà, cảm nhận rõ sự bình yên sau nhiều ngày xa cách.
Chị của nó đang ngồi trên chiếc ghế so-pha của nó, ôm chiếc gối ôm, đôi mắt nhắm nghiền dựa vào thành ghế, tóc xõa nhẹ lên bờ vai, môi mấp mái đều đều trong hơi thở của một giấc ngủ say. Nó lắc đầu mĩm cười nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, hai tay chấp vào nhau đưa mắt ngắm nhìn chị, nó vẫn nghĩ suốt chặn đường dài rằng khi gặp lại, chắc sẽ ôm chị thật chặt, hoặc sẽ rón rén hù chị,hay làm một điều gì đó cho chị bất ngờ trêu chị…nhưng không, ngay lúc này nó chỉ muốn im lặng ngồi như vậy và nhìn chị ngủ. Nó từng nói rất nhiều về thiên thần, nó cũng từng luôn nghe chị luyên thuyên rất nhiều về thiên thần…và ngay lúc này, nó đang nhìn thấy thiên thần say ngủ trước mặt, dịu dàng và bình yên lắm.
“ Once upon a time
…an angel in the sky…”
Từng ca từ ngọt ngào phát ra từ chiêc máy nghe nhạc nhỏ nó mua tặng chị, trong đó chỉ có vài bài hát chị yêu thích nhất, dường như sự trùng hợp nào đó khiến nó bấm nút play đúng ngay bài hát này vang lên. Tự nhiên nó bật cười, tay xoa xoa lấy chiêc máy nghe nhạc, bài hát này là do nó tìm khắp mấy trang nhạc online mới tải về được cho chị, vì bài hát này mà chị bắt nó phải cùng ngồi xem hết cả bộ phim dài tập với chị, nó vốn lười xem phim dài tập, vậy mà vẫn phải ngồi suốt mấy đêm liền xem phim chỉ với lí do: chị muốn khoe với nó bài hát chị vô tình nghe được và mê luôn nó. Không biết về lần này, lại bên nhau mỗi ngày, lại gặp nhau đến phát chán, chị sẽ lại bắt nó tải phim dài tập gì về xem với chị đây, có khi xem riết nó bị lây luôn cái hội chứng mê nghe nhạc phim của chị luôn không chừng.
- Tính ngồi đó nhìn người ta tới chừng nào hả?
Nó mĩm cười, tiếng chị nho nhỏ khiến nó khẽ giật mình, đôi mắt chị vẫn nhắm nghiền. Thì ra chị đã biết nó về từ lâu rồi, có muốn làm chị bất ngờ cũng không được, có muốn nhìn lén thêm một chút cũng không được bửa. Nó dứng dậy đi lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh, vòng đôi tay gầy gò, đen ngỏm vì nắng gió đường dài của mình ôm lấy chị.
- Về rồi hen!
- Uhm! Về rồi!
- Mệt hông?
- Mệt!
Chị từ từ kéo hai tay nó siết chặt hơn rồi ôm lấy vòng tay nó từ phía trước, nó gục đầu lên vai chị, dụi sau vào hít lấy mùi tóc thân quen của chị như cách nó vẫn luôn làm từ lâu mỗi khi mệt mõi. Nhiều phút đồng hồ trôi qua, nó vẫn ôm chị như vậy, mặc cho người mõi nhừ, thấm lạnh, thấm mệt đường dài. Có lẽ chị cũng nhận ra điều này, bổng nhiên chị gỡ tay nó ra, xoay người lại, đưa tay vuốt lấy mái tóc khá dài sau nhiều ngày không cắt của nó.
- Tóc nhóc dài rồi nè, râu cũng nhiều nửa nè. Sao nhóc hổng mặc áo mưa về. Ướt hết luôn rồi, tối bệnh cho coi.
- Không sao đâu, nhóc vẫn khỏe như voi.
- Xí! Mệt nhóc ghê, về cái là làm phiền chị lo lắng liền hà. Giờ nhóc đi tắm nước nóng đi hen, chị sẽ lấy quần áo cho nhóc thay và chuẩn bị nước ép cho nhóc uống.
- Thôi, đang mệt, làm biếng tắm quá, cho ngồi xíu nửa.
- Hông được, nhóc hư quá à, dậy tắm nhanh lên đồ lười biếng, nhanh lên, ở dơ thấy ghê luôn. Dậy nhanh lên nhanh.
Chị chu miêng đứng dậy kéo tay nó ra khỏi ghế sô-pha, nó cũng uể oải đứng dậy thở phì một cái thật mạnh lấy tinh thần đi tắm. Đột nhiên chị kéo tay nó lại, nhìn một lượt khắp người nó rồi mĩm cười.
- Về rồi hen!
- Ừ! Về rồi!
Chị đưa tay lên ngực nó, từ từ cởi chiếc nút áo sơ-mi sọc ca-rô nó đang mặc.
- Thôi để nhóc làm.
- Đứng yên! Lệnh đó biết chưa.
Chị nghiêm mặt, nó rùng mình ra vẻ sợ ròi đứng im mặc chị giúp nó cởi áo.
- Để chị coi coi. Về rồi hen. Coi coi…người rắn chắc hơn nè, tay chân có sẹo mới nửa nè, râu nhiều rồi nè, tóc dài nè, da đen sạm hơn luôn nè…
Chị ngừng lại, đưa mắt long lanh nhìn sâu vào mắt nó.
- Nhóc của chị…trưởng thành hơn rồi. Hì…!
- Uhm!
Đôi mắt chị long lanh dường như ngấn nước, môi nở nụ cười thật tươi, đôi tay chị nhẹ nhàng chèn vào ôm lấy hông nó rồi siết chặt, chị ngả đầu thật sát vào vai nó, cắn thật mạnh.
- Em nhớ anh!
- Gì!..Thả ra coi, vừa cắn vừa nói…đau…nghe không có được.
- Em nhớ anh!
- Sao?
- Em nhớ anh! Đồ đáng ghét!
Nó bật cười, vừa nói vừa cắn, còn nó thì cười, chẳng lãng mạn gì hết, một cặp đôi kỳ cục.
- Rồi! Cắn đã rồi, nhóc đi tắm đi, hôi quá à. Nhanh đi nhanh, chút chị sẽ nấu bửa tối thật ngon cho nhóc ăn hen. Nhóc vô tắm đi, sẽ có quần áo cho nhóc thay liền. Hihi!
- Ờ ờ! Thì từ từ.
Chị đẩy nó vô tuốt trong phòng đứng ngay dưới vòi hoa sen mới chịu đi ra khỏi phòng tắm, tiếng hát lalala của chị bắt đầu vang lên phía ngoài, nó khẽ nhìn ra, chị đang kéo của tủ để chọn quần áo cho nó. Từng dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy khắp cơ thể xua đi những bụi đường, bùn lầy, phèn chua, muối mặn bám trong từng milimet cơ thể nó. Đi một chặn đường dài...rồi cũng trưởng thành hơn một chút, ừ cũng nhận ra thêm một chút những điều mình sẽ làm…điều quan trọng hơn…nó đang ở nhà, vậy đó. (cười)
Nó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm sau khi thay quần áo được chị chuẩn bị đặt sẵn phía bên ngoài cửa. Về nhà rồi, quần sọc, áo thun…nhẹ nhõm cả người. Nó vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, cầm ly nước cam ép mát lạnh tu một hơi ngon lành, để ly xuống bục cửa sổ nó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sâu, bình yên nhất suốt nhiều ngày qua, vì nó biết khi mở mắt ra, sẽ luôn nhìn thấy chị.
Chiều tối, nó thức dậy sau một giấc ngủ dài, bửa tối đã được chị chuẩn bị sẵn. Đời chỉ có bao nhiêu là sung sướng, đi loanh quanh rồi cũng quay về đây, bửa cơm ngon lành...đương nhiên có chị. Ăn uống xong xuôi, nó đưa chị đi dạo loanh quanh SG, uống caffe son môi rồi quay về nhà ngủ. Hôm nay dù đã ngủ cả buổi chiều nhưng nó vẫn mệt, chị cũng nhất quyết không cho nó nằm ngủ trên sô-pha nửa mà phải lên giường nằm ngủ với chị. Sài Gòn đương nhiên là bình yên, ngoại trừ cơn mưa đêm phía ngoài bắt đầu rơi, trời se lạnh, hy vọng mai sẽ là một ngày thời tiết đẹp, vì ngày mai sinh nhật chị.
Sáng, nó dậy thật sớm, thói quen của những chuỗi ngày sau chuyến đi xa, mở mắt ra…lần này nó thực sự đã nhìn thấy chị. Dậy trước và nằm nhìn chị ngủ là thói quen từ lâu, hôm nay nó sẽ lại được tiếp tục thói quen này.
- Nè!
- Zzz
- Nè! Dậy đi. Sinh nhật mà, ai lại ngủ nướng hả cô nương.
- Hông mà, để yên chị ngủ xíu.
- Ngủ gì mà ngủ hoài, nắng chói chang luôn rồi kìa. Dậy đi, nhóc đưa đi ăn sáng nè.
- Chị muốn ngủ nửa mà. Xíu hà, xíu xìu xiu nửa hà.
Chị dụi đầu sâu vào người nó hơn, vòng tay ôm lấy hông, hơi thở chị nhè nhẹ phả vào ngực nó, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Một tên ngốc luôn chạy trốn cảm giác này, thật kỳ cục và ngu ngốc. Nó luồn tay vào tóc chị, xoa nhẹ phần phía sau gáy rồi nhẹ nhàng đặt lên trán chị một nụ hôn nhẹ, hít một hơi thật sâu để ngửi mùi hương con gái thoang thoảng tỏa ra từ người chị.
“Chết tiệt! Nó thực sự rất nhớ chị”.
- Yêu em không?
Chị ngẩn mặt lên nhìn sâu vào mắt nó hỏi nhỏ, nó chỉ biết mĩm cười, mỗi lần chị hỏi như vậy nó đều có một chút chột dạ, một chút giật mình, nhưng rồi cũng chỉ mĩm cười.
- Nhóc không!
- Hứ! Chị biết mà.
- Biết câu trả lời, sao còn hỏi?
- Vì chị thích vậy. Đồ đáng ghét. Pleeee!
Sau tất cả, câu trả lời của nó vẫn là không, sau tất cả nó vẫn luôn là nó dù cho đã trưởng thành hơn, chin chắn hơn, nhận ra được nhiều điều hơn…nhưng sau tất cả, nó biết mình phải làm gì với chị.
Tiếng chuông điện thoại của chị nhẹ nhàng vang lên, bài nhạc chuông quen thuộc nhưng không phải bài hát chị cài riêng dành cho số điện thoại của nó.
- A! Phong gọi nè nhóc!
- Uhm nghe đi.
Chị tươi cười nhấn nút nghe rồi mở luôn loa ngoài.
- Gì đó tên kia!
- Hi Mon! Dẫn bà cô trẻ của em xuống nhà dùm anh. Hai đứa tính ngủ tới trưa hả?
- Ủa! Sao anh biết em đang ở với chị, mà anh đang ở Việt Nam sao? “nè nè tên kia, điện thoại của ta mà sao dám nói chuyện với hắn, nè nè nói ai bà cô hả, muốn chết hả?”
- Ừ! Anh đang ở dưới nhà chờ tụi em nè. Xuống nhanh nhé!
- Ok anh. “ê ê dám lơ Phương hả, ê muốn chết hông tên kia”.
Nó bật cười đứng dậy kéo tay chị.
- Thôi lười biếng đủ rồi, dậy đi nữ hoàng của tui ơi. Xuống nha anh Phong chờ kìa.
- Hứ! Hai người được lắm, dám lơ chị nha. Hai người chung phe chứ gì.
- Đâu có, nhóc phe chị mà. Thôi ngoan dậy nào.
- Pleeee!
Hai chị em xà quần vệ sinh cá nhân cả nửa tiếng đồng hồ mới xong vì chị nghịch như trẻ con. Nó vui vẻ đi xuống sân nhà trước mặc chị còn điệu đà chọn váy mặc dù mấy cái váy đều cùng màu trắng. Anh Phong đang ngồi trên ghế gỗ giữa sân vườn nói chuyện với chú ba.
- Hi Mon! Lâu không gặp, cũng thay đổi nhiều quá.
- Dạ em chào anh, con chào chú ba.
- Cậu Mon dậy rồi hả. Đi đường xa về chắc mệt dữ lắm.
- Dạ cũng mệt, mà con dậy lâu lâu rồi. Tại chị cứ nằm nướng không chịu dậy đó chứ.
- Tui tính nói cậu Phong để cậu ngủ thêm chút.
- Thôi, tại chị chứ không con xuống lâu rồi. Ngủ không được nửa tại đi riết quen giấc đó chú.
- Hà hà, bửa nào kể chuyện đi cho tui nghe với. Thôi giờ tui đi lau xe sẵn chuẩn bị cho cô cậu đi.
- Chú đưa xe ra cổng luôn dùm tụi con. Cảm ơn chú.
Anh Phong tươi cười chen vào.
- Mon hôm nay em lái xe chở Phương nhé, xe anh tí phải đón Thủy cùng mấy người nửa.
- Dạ cũng được. Mà nay đặt tiệc ở đâu anh. Có phải chay xe ra quốc lộ không? Em chưa lái xe đường quốc lộ được đâu anh.
- Lái ra caffe ngoài Bình Thạnh họp mặt với mọi người thôi em. Có gì tí anh nhờ bạn anh lái xe của Phương. Chờ Phương xuống anh kiểm tra một số thứ sau đó anh đi rước Thủy và mọi người, em lái xe đưa Phương ra caffe trước nhé.
- Ok anh.
Thực ra nó cũng biết sơ sơ về kế hoạch mừng sinh nhật hôm nay của chị vì suốt cả tuần trước khi về chị Thủy có liên lạc với nó, có điều nó không biết anh Phong cũng sẽ về Việt Nam thôi. Công nhận từ khi có sự xuất hiện của chị Thủy, mọi người càng có dịp hội họp, ăn chơi, đi đây đi đó du lịch nhiều hơn, đương nhiên mọi thứ đều do chị Thủy sắp xếp nói về khả năng rủ rê tổ chức ăn chơi, chị Thủy hơn xa so với chủ tịch hội đồng ăn chơi nhiệm kỳ trước – Chị Tiên.
- Sao rồi. Tình cảm hai đứa tốt hơn rồi chứ. Dạo này anh có hỏi mà Phương không thèm tâm sự với anh nửa.
- Dạ cũng cà lưng cà tưng anh ơi. Hì hì…có mấy bận em tính gọi điện thoại nói chuyện nhưng cũng thôi, hơi ngại. Đàn ông con trai đi nói mấy chuyện đó qua điện thoại cũng hơi kỳ. Em nghĩ từ từ em cũng giải quyết được.
- Haha! Nhưng theo anh biết thì có gì giải quyết đâu. Do em cố chấp quá thôi, anh nghĩ em nên mở lòng hơn để sớm nhận ra tình cảm thật của mình. Thủy có nói chuyện với anh nhiều lần nên anh cũng hiểu phần nào.
- Em cũng ráng mở lòng rồi đó chứ…nhưng vẫn thấy đầu óc mình nghĩ tào lao đâu không thôi. Với lại em cũng không tin được chị yêu em nhiều tới vậy. Nhiều lúc từ trước giờ em nghĩ có lẽ vì gần nhau quá nhiều nên ngộ nhận tình cảm chị em thành tình cảm trai gái, trước giờ em luôn rât tôn trọng chị, chưa bao giờ em nghĩ đến chuyện đưa mối quan hệ hai đứa em thành tình cảm trai gái luôn.
- Em với Phương gần nhau nhiều bằng anh với Phương không? Có ngộ nhận thì Phương phải ngộ nhận với anh chứ làm gì tới lượt em. Anh nói cái này em đừng hiểu sai và buồn anh, nhưng anh nghĩ chắc chắn em cũng nghĩ như anh nên mới không nhận thức rõ tình cảm của mình. Anh nói thẳng so với anh em thua xa nhiều thứ, ngoại hình, điều kiện kinh tế, va chạm cuộc sống, thời gian gần gũi Phương, nhiều thứ khác nửa. Nếu ngộ nhận tình cảm hay xét về khả năng thì anh hoặc ai đó tương đương anh mới xứng với Phương. Nhưng nếu nghĩ như vậy đâu có ai thực sự biết yêu là gì nửa.
Nó mĩm cười gật gù, không có một xíu suy nghĩ hay buồn vì anh Phong so sánh như vậy cả, sự thật là như vậy, nó chấp nhận sự thật hiển nhiên, không có lí do gì phài buồn cả.
- Em có những thứ mà anh và những người theo đuổi Phương chưa chắc so sánh được. Kể ra thì cũng nhiều, mà em cũng biết tính tình bà cô đó rồi đó. Bà cô nữ hoàng sinh nhật cung sư tử đó em. Kiêu ngạo, ngang ngược, mạnh mẽ số một luôn. Trước khi gặp e, anh vẫn không tin được biết nhiêu anh chàng tốt theo đuổi mà Phương từ chối sạch, đi yêu ai không yêu, lại yêu thằng nào đó ở tuốt Việt Nam. Nhưng gặp và tiếp xúc em rồi anh mới biết vì sao Phương nhất định yêu em. Em nhớ lần đầu tiên anh em mình gặp nhau không?
- Dạ nhớ! Lần đó em te tua dữ lắm, đâu quên được.
- Đó! Thương tích đầy mình, ốm yếu nhỏ con, vậy mà dám bay xuống hồ cứu Phương. Anh nói thật nếu là người khác, đa số sẽ chần chừ hoặc kêu cứu với anh trong tình trạng khó cử động của em. Rồi nhé, từ đó anh đều để ý cách em đối xử với Phương, hết mình, hết lòng, quan tâm lo lắng không một chút tính toán.
- Anh nói quá. Thì lúc đó em cũng chỉ đối xử với chị kiểu chị em thôi, tính toán làm gì.
- Thì chính vì em đối xử vô tư không có tình toán kiểu tán tỉnh theo đuổi chinh phục Phương nên mới dễ làm Phương ngày càng yêu thương em hơn đó. Rồi nửa nhé, nhớ lần đi Đà Lạt Phương bị đụng xe vô cổng nhà không? Anh và anh Chinh nhìn thấy ở em một sự quyết liệt máu lửa mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra với Phương. Anh thấy em bất chấp tất cả, hốt hoảng, không giữ được bình tĩnh khi Phương xảy ra chuyện. Chứng tỏ em đối với Phương là bằng tất cả tấm lòng. Biết anh Chinh đánh giá về em ra sao không? “Thằng đó coi dở dở vậy mà được, kiểu của nó với bé Phương nhà mình là sống chết, giả dụ đứa nào mà đụng tới bé Phương nó quýnh không lại nó cũng quýnh bất chấp con nhỏ đúng sai luôn đấy”. Nói thật tụi anh cưng bé Phương nhiều khi cũng suy nghĩ đúng sai chứ còn em anh bảo đảm Phương có sai hoàn toàn em cũng bênh Phương không cần biết lí do luôn ấy.
- Anh nói quá. Em cũng thấy bình thường, đưa em lên quá em tự cao cho coi.
- Cái này anh tổng hợp từ nhừng người xung quanh anh em mình nói về em, nhất là từ chính Phương. Còn nửa nhé, bé Hân nói em cũng đã giả bộ mù công nghệ vô tình làm mất dữ liệu máy tính, anh nói để anh nhờ bạn phục hồi cho nhưng đùng cái em bán máy mất tiêu. Quần áo, đồ đạc cũ em đều mang đi từ thiện hết, ban đầu anh nghe thấy bình thường. Nhưng Hân nói em đang từ từ xóa bỏ hết những đồ đạc hình ảnh của bé Thy, em sợ Phương nhìn thấy những thứ đó sẽ lo lắng buồn phiền vì em đúng không? Cái này em khỏi chối, Hân chụp kịp màn hình blog zing của em cho anh xem rồi. Sẵn sàng xóa bỏ kỷ niệm người yêu của mình vì một người chị không ruột thịt, mấy ai làm được.
- Phù!
Nó thở dài ngả người ra ghế gãi gãi đầu.
- Viết lên, xong xóa liền mà cũng bị phát hiện. Hân nhanh tay thiệt. Nhưng nói gì thì nói, em cũng nghĩ do chị là chị, hơi đặc biệt hơn tình cảm bình thường nên em cũng đặc biệt đối xử thôi mà. Dù sao em cũng…
- Anh hiểu. Anh nói nảy giở không phải khơi khơi nhiều chuyện chơi đâu nhé. Nói để em hiểu và bỏ ngay cái suy nghĩ em không xứng, không đáng yêu Phương đi. Em đi hỏi hết tất cả mọi người quen biết hai đứa đi, ai cũng nói em xứng hết. Anh Chinh mới lần đầu gặp cũng nhìn ra em có tình cảm với Phương, nói gì những người hay tiếp xúc với em như anh, Thủy hoặc Hân, kể cả chú thím ba, bé Xíu, anh Kha…có mình em cố chấp không thừa nhận tình cảm của em thôi đó.
- Haizzz cũng oan lắm. Em cũng ráng xác định tình cảm của em đối với chị, nhưng vòng vèo thiệt sự là không dám chắc có phải yêu không nửa. Nói em ngu em chịu, cố chấp hay khùng điên em cũng chịu…nhưng thật lòng em muốn để mọi chuyện tự nhiên, gì thì gì nếu người khác em yêu lâu rồi, nhưng lần này là chị, em không muốn mình lập lại những sai lầm bồng bột tuổi của em rồi sau này làm chị buồn, em không muốn mất chị.
- Em cầu toàn quá rồi đó. Anh hiểu rồi, có thể vấn đề tâm lý của em anh đoán được rồi. Haha để coi, nếu vậy thì phải để người trong cuộc giải quyết giúp em thôi.
- Hả hả? Là sao anh?
- Được rồi, nếu vấn đề của em như anh nghĩ, chắc chắn chỉ có mình nhân vật ngang ngược kia mới giải quyết được thôi. Đó, người đó đó.
Anh Phong bật cười chỉ tay về phía sau lưng nó, ngoảnh mặt lại, thì ra là chị đang tung tặng cầm trên tay mấy trái dâu tây vừa ăn vừa tiến đến chỗ anh em nó ngồi.
- Nè nè! Hai tên kia nảy giờ ngồi nói xấu ta hả?
- Đâu có, nói chuyện phiếm thôi. Đúng không Mon?
Anh Phong nhún vai nháy mắt với nó.
- Đó đó, rõ ràng ý đồ đen tối, anh em mấy người hợp nhau quá ha, nói chuyền say sưa như hai bà tám.
- Ê đụng chạm tự ái nha Phương.
- Xí! Sáng giờ Phong kiếm chuyện với Phương tùm lum rồi đó hen, liệu hồn đó, mai mốt xủ tội Phong sau. Giờ vô rinh đồ ra xe phụ coi. Bỏ thím ba làm một mình hả.
- Rồi thì đi, làm dữ vậy. Có người mới, hắt hủi Phong chứ gì.
- Xí! Còn tên này nửa!
Chị liếc mắt chu miệng nhéo nó một cái rõ đau.
- A đau đau gì nửa đây cô hai.
- Bỏ chị xuống đây nhiều chuyện hả. Cởi áo ra.
- Này thôi nha, đang không cởi áo làm gì.
- Ai cho nhóc mặc áo này hả. Kêu chờ chút ngta chọn áo cho mặc đi chơi, ai cho tự tiện mặc áo này đi xuống đây vậy hả.
- Ờ nhưng áo này hôm qua mặc có xíu, còn sạch mà, nè còn thơm chứ bộ.
- Hứ! Giờ chị thích nhóc mặc áo chị chọn được hôn?
- Bày chuyện quá. Đâu áo nào đưa đây. Chị vui là được, chu mỏ lên làm gì, chu cho dữ, mỏ nhọn dữ lắm rồi đó nha.
- Hứ! Cắn nhóc chết giờ, chọc chị hả?
- Chọc đâu, nói thiệt, mỏ nhọn lắm rồi.
- Đồ đáng ghét, nhọn nè, nhọn nè..
- Ê đau đau…thôi cho xin, đâu, buông ra coi, rách áo bây giờ.
- Cho chết, hihi đồ đáng ghét!
Nó và chị lại giỡn như trẻ con…một cặp đôi vớ va vớ vẩn. Chị chọn cho nó chiếc áo sơ mi sọc ca-rô đen trắng xám, dạo này có vẻ chị cuồng áo sọc ca-ro hay sao mà mua toàn áo kiểu này. Những đường chằng chéo nhau với nhiều màu sắc cũng giống như tâm trạng nó như bây giờ. Cố gắng tìm kiếm màu yêu thương của mình dành cho chị. À…hôm nay chị mặc sơ mi trắng dành cho con gái, quần jean cùng màu với quần của nó. Chọn váy cả buổi trời, đã đời lại mặc trang phục đơn giản nhất, chị nữ hoàng của nó từ bao giờ đã không còn là nữ hoàng của những chiếc váy đắt tiền nửa, cái áo sơ-mi trắng này là áo của nó chị tự sửa lại thành áo con gái đây mà.
Sài Gòn nắng đẹp, sinh nhật chị mà, phải nắng đẹp thì sắc trắng của hoa cúc trắng mới lung linh rạng ngời được chứ. Nụ cười chị bên cạnh nó tươi hơn bất kỳ bông hoa xinh đẹp nào trên thế giới, cảm giác lại được bên cạnh chị, được chị lo lắng đến từng cái cúc của chiếc áo sọc ca-rô đang mặc trên người bình yên lắm. Đi một vòng, trãi nghiệm, một chặng đường dài, xa xôi…loanh quanh rồi cũng quay về với bình yên bên màu cúc trắng…hình như…nó vừa tìm được màu yêu thương của mình…
“Nếu em chọn yêu thương là màu hoa cúc trắng…tôi sẽ tô yêu thương riêng mình bằng những đường sọc ca-rô”.
loading...
0 nhận xét:
Post a Comment