Hôm trước đi đón con ở lớp mẫu giáo, thấy mặt nó buồn hiu, tôi hỏi sao thế, nó nói cả lớp đều được phiếu bé ngoan, mỗi mình nó không được, nên nó tủi. Thấy con thế tội quá, tôi liền chạy vào, xin cô giáo một vốc phiếu bé ngoan đưa cho con, nhưng nó gạt đi, bảo: "Con muốn được phiếu bé ngoan từ cô giáo cơ, không phải từ bố! Tuần sau, con sẽ cố ăn ngoan, ngủ ngoan, chơi ngoan để được cô cho phiếu!".
Nghe con nói vậy, thì tôi lại tủi, nhưng không phải tủi thân, mà là tủi hổ. Nhớ hồi mới ra trường đi xin việc, mấy công ty họ yêu cầu phải có chứng chỉ tin học. Tôi lúc đó tuy cũng có biết sử dụng máy tính, nhưng chủ yếu là để xem sex với cả chát chít cua gái, chứ tin học có biết cái mẹ gì đâu, nên tôi phải đi mua chứng chỉ ở một trung tâm tin học. Thằng giám đốc trung tâm hỏi tôi thích bằng gì, tôi bảo bằng khá, nó lại hỏi: “Sao không lấy bằng giỏi luôn đi, chỉ chênh nhau có hai chục nghìn thôi mà, nhiều nhặn gì đâu!”, nhưng tôi lắc đầu, bảo: "Giỏi nhiều người đố kị lắm!".
Cả cái bằng đại học của tôi nữa, cũng có được nhờ xin xỏ. Hồi ấy, tôi bị nợ mấy môn, thi mãi không qua, và tôi hiểu, muốn qua thì phải đi thầy. Vậy là tôi bịa ra lý do học thêm tiếng Anh để gọi về nhà xin tiền mẹ. Nhưng hôm mẹ gửi tiền lên cũng là hôm cái em sinh viên ở phòng trọ kế bên tự nhiên nhắn tin nói thích tôi, và rủ tôi đi biển Đồ Sơn chơi, mà đi riêng 2 đứa thôi. Tôi tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, bởi tôi nghĩ: "Thi lần này không qua thì có lần khác thi lại, chứ đi với gái mà mình chần chừ không đi, sẽ có thằng khác đi ngay, làm sao mà đi lại!".
Chuyến đi ấy đã ngốn sạch số tiền mẹ gửi ở quê lên, và cả cuộc tình của tôi cũng chính thức tan tành như những đám bọt biển trên bãi Đồ Sơn khi em sinh viên phòng bên ấy trở mặt và hiện nguyên hình là một ả cave với cái sở thích bệnh hoạn là lừa tình và phá trinh những thằng trai tân ngờ nghệch như tôi. Sau khi chiếm đoạt được cái quý giá nhất của tôi rồi, sau khi đã khiến tôi "nát một đời dưa, tan một đời chuối" rồi, em ấy lập tức bỏ rơi tôi để đi tìm những con mồi mới...
Tình yêu đầu đời hồn nhiên trong sáng với em cave tan vỡ khiến tim tôi đau buốt và nhỏ máu, còn chim tôi thì đau buốt và nhỏ mủ. Đi khám, bác sĩ bảo tôi bị bệnh lậu, muốn chữa khỏi phải mất tiền triệu. Tôi không còn cách nào, tôi lại lấy lý do học thêm vi tính rồi gọi về quê xin tiền mẹ.
Mẹ tôi - có lẽ lần trước đã vay chạy hết chỗ rồi, nên lần này đành bán gà, bán lợn. Bởi thế, lúc nhận gói tiền mẹ gửi lên, mở ra, tôi thấy cả mấy vệt bẩn bẩn đen đen, thum thủm mùi cứt lợn cứt gà, còn cả mấy đám loang lổ, nhòe nhòe, như thể bị dính nước mưa, mà tôi chắc rằng đó là những giọt mồ hôi của mẹ.
Bệnh lậu của tôi về cơ bản đã khỏi, nhưng những vết sẹo để lại thì vẫn nham nhở, chỗ trắng chỗ đen, bác sĩ bảo muốn cho nó nhẵn nhụi, ngon lành thì phải tốn thêm vài trăm làm thẩm mĩ nữa. Nhưng nếu chữa chim thì tôi lấy đâu tiền mà đi thầy, và ngược lại... Nên tôi cứ băn khoăn mãi, không biết nên chọn chim hay chọn thầy. Cuối cùng, tôi đã quyết định đầu tư cho tương lai, tức là đi tiền cho thầy để lấy được bằng. Tôi học đại học mấy năm mà không ra được trường, không có bằng, cả làng tôi sẽ biết, sẽ cười nhạo, chứ chim tôi đẹp hay xấu, nhẵn nhụi hay sần sùi, thì làng tôi cũng có ai biết đâu?
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa đi làm chim lại, và chim tôi vẫn nham nhở, chỗ trắng chỗ đen. Các bạn chắc ai cũng biết con mèo tam thể: lông nó có 3 màu loang lổ, chim tôi cũng thế, như con chim tam thể. Để rồi mỗi lần đi đái, nhìn thấy nó, tôi lại chua xót nhớ về mối tình đầu đầy đắng cay, ngang trái...
Chuyện tôi kể có hơi lan man, nhưng tóm lại, tất cả những cái bằng tôi sở hữu, từ bằng tin học cho đến bằng đại học, chưa cái nào là thực lực của tôi cả, mà toàn là bằng mua, bằng dùng tiền, dùng sự giả dối, xin xỏ mới có được. Mấy cái bằng ấy nói thật là cũng chả khác gì cái mớ phiếu bé ngoan tôi vừa xin cô giáo để giúi vào tay con tôi, chỉ khác một điều: con tôi đã gạt cái thứ giả dối ấy đi, còn tôi lại ôm vào, và đã từng có lúc tự hào...
"Bố sao vậy?" – Câu hỏi của con kéo tôi trở về với thực tại. Và khi tôi còn ngượng ngùng chưa biết nói gì, thì con tôi lại tiếp lời: "Bố buồn vì con không được phiếu bé ngoan chứ gì? Con xin lỗi bố! Con hứa, từ nay con sẽ ăn ngoan, ngủ ngoan, chơi ngoan để tuần nào cũng được phiếu bé ngoan, để sau này lớn lên sẽ học giỏi, đỗ đạt, thành tài như bố!".
Tôi cúi mặt, ôm con vào lòng, thì thầm bằng giọng bùi ngùi: "Con chỉ cần chăm ngoan, học giỏi thôi, vậy là bố vui rồi! Chứ đừng như bố, con ơi!".
loading...
0 nhận xét:
Post a Comment