Home » » Mong manh

Mong manh


Ánh đèn vàng heo hắt trên đường phố, những tiếng rồ ga, tiếng còi xe ồn ào của những dòng người đi về tổ ấm sau một ngày làm việc vất vả.

Liên miên đi giữa dòng người, nhớ những buổi tối cuối thu dạo chơi trên đường phố Hà Nội. Bất giác, một chiếc taxi chầm chậm đi cùng chiều ép sát lề đường ngay trước đầu xe của tôi. Tôi vội vàng phanh gấp và dừng lại.


Một cô gái bước xuống taxi, tiến về phía tôi, tươi cười: Anh có nhận ra em không?

Thoáng chút ngỡ ngàng, hồi tưởng trong ký ức. Vẫn ánh mắt ấy, vẫn mái tóc dài, óng mượt, vẫn dáng cô gái yêu kiều ngày nào. Tôi mừng rỡ: Chào em, em vẫn lung linh như ngày nào!



Tôi mời em vào một quán nước gần đó. Chúng tôi hàn huyên, tâm sự chuyện cũ. Rồi cả hai cùng im lặng như để nhớ lại những kỉ niệm.




Tôi và em cùng học một lớp văn bằng 2 sau khi tốt nghiệp đại học. Ở tuổi đôi mơi, em như một bông hoa rực rỡ trong lớp. Giữa buổi học, chúng tôi cùng nhau chơi bài hôn. Ai thua sẽ phải nhắm mắt để người thắng hôn (hôn không phải thơm). Em vẫn là người thường bị thua nhiều nhất. Mỗi khi “nộp phạt”, em lấy một tờ giấy chắn vào môi và bảo: “Hôn đâu cũng được, nhưng phải có khoảng cách, dù nó rất mong manh”. 




Sao em lại xuống đây? Tôi hỏi, phá tan không khí im lặng.




Mắt em long lanh hơn, ngấn những giọt lệ buồn. 




Em kể: Sau khi tốt nghiệp, em vào làm cơ quan nhà nước rồi lập gia đình. Chồng em là một đại gia bất động sản. Cơn lốc suy thoái kinh tế tràn qua, chồng em phá sản và vào tù. Em phải gánh một khoản nợ khổng lồ mà không một công chức nào tích cóp 10 đời có đủ. 




Dừng lại, em hỏi tôi: “Nhìn em tàn tạ lắm phải không?”




Không, em vẫn thế. Vẫn lung linh như không có dấu tích của thời gian. Tôi trả lời. 




Thế giờ cuộc sống em thế nào? Em xuống đây có việc gì vậy?




Bỗng, tiếng nhạc phát ra từ chiếc điện thoại của em. Em cầm máy và ngập ngừng, em phải đi đây. Khi nào về Hà Nội, mấy anh em cùng lớp lại tụ tập anh nhé.




Em mở ví, cầm một gói nhỏ đặt vào tay tôi và nghẹn ngào: “Đồ nghề làm thêm của em đó, dù sao, em vẫn giữ một khoảng cách, dù nó rất mong manh”. 




Em đi như chạy trốn!




Tôi mở gói nhỏ ra. Đó là một chiếc bao cao su.


loading...

0 nhận xét:

Post a Comment

AD