Anh về nhà, biết là đã vắng em rồi vậy mà vẫn cứ cảm thấy mình thật khó quen với căn nhà vắng lặng. Căn nhà mình vốn nhỏ, em đã từng ước sẽ có một ngôi nhà to hơn để em tha hồ bày biện. Giờ không có em, nó trở nên trống trải biết nhường nào.
Em đi rồi, anh biết, vậy mà lòng vẫn cứ nhói lên khi thấy ngăn tủ vẫn
hay treo đồ của em trống rỗng, còn trái tim mình đầy ắp nhớ thương. Tối
qua, em dỗ con ngủ rồi lặng lẽ dậy thu dọn đồ. Anh cũng muốn phụ một
tay giúp em như trước nay em vẫn thường làm mỗi chuyến anh đi xa, nhưng
rốt cục lại chỉ biết ngồi câm lặng nhìn em hì hụi trong bóng tối. Mọi
thứ đã thay đổi rồi, anh phải chấp nhận nó thôi, chỉ có điều anh vẫn yêu
em, vẫn cứ thèm mỗi lúc đi đâu nhận được tin nhắn “Anh đến nơi chưa?”,
mỗi lúc đi xa trở về lại có người dặn “chờ em đón nhé”.
Hôm mình ngồi nói chuyện lần cuối với nhau, em nói có nhiều điều muốn
nói với anh. Nhưng rồi suốt cả buổi tối em chẳng nói một lời nào cả. Và
anh cũng thế, rất muốn hỏi em có thể tha thứ cho anh một lần duy nhất
này không? Nhưng rồi anh cũng chỉ có thể câm lặng nhìn em. Hẳn là cả hai
chúng mình đều tự hiểu: Trách móc, xin lỗi, dằn vặt bây giờ cũng chẳng
còn ý nghĩa. Ngày xưa em nói “trái tim em là do anh định đoạt” , nưng
giờ anh lại không có tư cách để định đoạt nữa rồi.
Giá như em cứ mắng chửi anh đi, đừng im lặng, cũng đừng tỏ ra cao
thượng với anh như thế. Anh hiểu em mà, chắc trái tim em đau lắm, muốn
gào khóc thật to, muốn nặng lời cho hả hê buồn tủi. Nhưng để làm gì em
nhỉ? Anh - người đã làm cho em tột cùng hạnh phúc và cũng là người đã
làm cho em tột cùng đau khổ. Hẳn là em không muốn mình trở nên yếu đuối
trước một người chồng tệ bạc như anh.
Anh không thanh minh, cũng không muốn bao biện cho mình. Phản bội dù
là vì lý do gì, dưới hình thức nào cũng là tội lỗi. Chỉ có điều anh vẫn
mong rằng em sẽ vì yêu anh, vì tương lai của con mà chấp nhận bỏ qua cho
anh một lần. Nhưng có lẽ yêu cầu này là quá đáng. Anh có quyền gì mà
đòi hỏi em phải độ lượng, bao dung?
Nhiều người hỏi anh sao từng này tuổi rồi mà còn dại dột đến thế. Anh
có vợ hiền, con ngoan, có cơ ngơi bao năm gầy dựng, cuối cùng chỉ vì
một người đàn bà mà đánh mất tất cả, có đáng không?
Không đáng, em ạ. Anh sai rồi!
Mình chia tay, không ai tin. Chính anh cũng bàng hoàng không tin rằng
chỉ sau một phiên tòa chúng ta đã trở thành hai người xa lạ. Chúng mình
đến với nhau bằng tình yêu, bằng sự cảm thông và thấu hiểu. Bên nhau
chúng ta đã có những ngày vui không giới hạn, cảm nhận rằng mình là kẻ
may mắn nhất thế gian. Anh những tưởng mình có thể làm lại từ đầu, sẽ có
thể gương vỡ rồi lành như một vài gia đình khác... Nhưng thôi, em cứ đi
đi, để mặc anh với những nuối tiếc, những ăn năn vì đã không thể nắm
tay em được nữa. Xa nhau rồi, đừng hận anh nữa nhé, bởi nó chỉ khiến em
mệt mỏi mà thôi.
Bạn bè em mắng em buông tha anh quá dễ dàng. Theo họ, nếu anh đã thay
lòng đổi dạ, sao em không làm gì đó cho anh xấu hổ bẽ bàng rồi có ra
trăng ra sao gì thì ra. Chúng nó bảo em sao không chặn đường túm tóc mà
cho “kẻ giật chồng” kia một trận. Không, anh biết em sẽ không bao giờ
làm như thế. Vì em biết một mình em đau đủ rồi, đâu phải cứ làm cho
người khác đau thì vết thương trái tim mình sẽ lành miệng. Em không biết
rằng em càng im lặng, anh lại càng cảm thấy mình quá đỗi xấu xa, càng
tự thấy mình quá ư khốn nạn.
Người ta nói cái gì cũng có cái giá của nó. Chỉ có điều không ai biết
được cái giá phải trả cho ngoại tình là bao nhiêu. Là rất nhiều những
mất mát, đớn đau, là bao nhiêu yêu thương vỡ tan, bao nhiêu dự định
tương lai dang dở, là nỗi day dứt cho người ra đi, là sự tổn thương cho
người ở lại, là tất cả mọi thương yêu hy vọng bỗng chốc hóa tro bay.
Tại sao cứ đợi đến khi phải trả giá rồi mới cay đắng nhận ra nó quá đắt như vậy.
loading...
0 nhận xét:
Post a Comment