Tôi
năm nay 38 tuổi, làm việc trong ngành y tế. Nhớ ngày này cách đây gần 2
năm, tôi đã rất vui vì nhận được quyết định đi tu nghiệp tại Pháp.
Ở
nơi đó, tôi sẽ được tiếp cận, học hỏi được rất nhiều kiến thức cho lĩnh
vực chuyên môn của mình. Quan trọng hơn, ở nơi tôi làm việc, số người
được cử đi học tập tại nước ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì thế, con
đường sự nghiệp của tôi sẽ rất rộng mở khi trở về.
Chỉ có điều
khi tôi nhận được quyết định đi Pháp, vợ tôi mới sinh con con gái thứ
hai được 4 tháng. Con trai cả của tôi thì vừa vào lớp 1. Vì thế tôi đã
suy nghĩ rất nhiều. Tuy nhiên vợ đã động viên tôi đi.
Tôi nhờ gia đình,
bạn bè thân thiết và những người hàng xóm để mắt, giúp đỡ bố mẹ, vợ con
tôi. Bạn thân của tôi là Phúc, học cùng đại học, bây giờ mở phòng khám
tư ở gần nhà tôi. Vì thế tôi cũng không quên nhờ cậu ấy giúp đỡ gia
đình tôi mỗi khi có người ốm đau bệnh tật. Sau đó, tôi lên đường đi Pháp
và miệt mài với việc học.
Hết nửa năm học, tôi trở về Việt Nam
nghỉ hè với tâm trạng vô cùng hào hứng và phấn khởi. Bố mẹ và vợ con tôi
ra đón tôi tận sân bay. Chúng tôi cũng đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ
để mời bạn bè thân thiết đến chung vui với chúng tôi.
Khi bữa
tiệc gần tàn, cũng là lúc cánh đàn ông chúng tôi ngà ngà say. Một cậu
bạn gọi vợ tôi ra ngồi cùng và nói lời bông đùa. Trong những lời bông
đùa xa xôi đó, tôi ngầm hiểu, họ đang nghi ngờ mối quan hệ của vợ tôi
với Phúc.
Tuy nhiên, tôi tin vợ tôi và bạn thân của mình. Phúc
tốt tính và luôn biết phải trái. Hai gia đình chúng tôi cũng rất thân
thiết. Có khi vợ tôi gặp vợ của Phúc còn nhiều hơn chúng tôi gặp nhau…
Vì thế tôi gạt đi những câu đùa mang tính chất chia rẽ. Thế nhưng trong 15 ngày ở nhà, tôi chợt nhận ra vợ tôi có điều khác lạ.
Cô ấy không tình cảm, không vui vẻ với chồng mỗi khi chúng tôi ở cạnh
nhau. Ở nhà có con nhỏ nhưng cô ấy giao toàn bộ cho mẹ và đi tối ngày.
Thứ bảy, chủ nhật, tôi muốn cùng vợ con đi dã ngoại nhưng vợ tôi luôn
bận.
3 ngày nghỉ cuối cùng của tôi ở nhà, tôi muốn đưa bố mẹ, vợ
con đi ăn hàng nhưng vợ tôi lại tất tả vào viện thăm Phúc. Cậu ta bị tai
nạn và phải nhập viện cấp cứu.
Đáng nói, hôm đầu tiên Phúc gặp
nạn, vợ tôi là người biết tin đầu tiên và cô ấy hộc tốc chạy vào viện mà
không hề rủ tôi đi cùng. Những ngày sau, vợ chồng chúng tôi cũng không
hề đi cùng nhau mỗi khi vào thăm Phúc. Vợ tôi luôn có lý do để đi một
mình.
Lúc này tôi bắt đầu nghi ngờ vợ. Tuy nhiên nghi ngờ sẽ chỉ là nghi ngờ nếu như trước khi lên máy bay về
lại Pháp, tôi không nhận được bức ảnh vợ tôi nắm tay Phúc vô cùng tình
cảm ở bệnh viện tối hôm trước. Bức ảnh ấy được vợ Phúc chụp và cô ấy
cũng đang rất sốc.
Sang Pháp, tôi để thời gian 1 tuần để suy
nghĩ, tìm hiểu và lấy lại bình tĩnh. Sau đó, tôi gửi về cho Phúc và vợ
một email (thư điện tử). Trong email đó, tôi nhờ Phúc chăm sóc, quan tâm
đến vợ con tôi, nhưng cũng dặn Phúc đừng quên chăm sóc vợ con mình. Tôi
nói tôi thấy vợ của Phúc đang rất buồn và sốc, hình như cô ấy đã phát
hiện ra một việc kinh khủng nào đó…
Một
email khác, tôi gửi riêng cho vợ và nói rằng, tôi là người khá đam mê
phim ảnh tuy nhiên tôi không bao giờ muốn vợ tôi làm diễn viên…
Hai
hôm sau, tôi nhận được 2 email của vợ và Phúc. Hai người đều xin lỗi và
mong tôi tha thứ. Không hiểu sao, khi nhận được mail đó, tôi lại có cảm
giác tim mình bị bóp nghẹt… Từ đó cho đến khi về nước, ruột gan tôi
không yên ngày nào. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và đã định bỏ qua cho vợ.
Tuy nhiên về nước được một thời gian ngắn thì tôi nghe tin vợ tôi và
Phúc vẫn lén lút qua lại.
Vợ của Phúc đã phát hiện và báo địa
điểm họ gặp gỡ cho tôi. Tôi lao xe đi tìm vợ theo dòng tin nhắn vội vã.
Đến khách sạn, tôi đứng chôn chân dưới cổng cả tiếng đồng hồ.
Tim tôi thắt lại vì tưởng tượng ra cảnh vợ tôi và Phúc ở cạnh nhau. Vợ của Phúc giục tôi vào khách sạn làm lớn chuyện nhưng tôi lại không đủ bản lĩnh để làm việc đó… Tôi quay mặt và lấy xe lao đi.
Thực
sự vẫn muốn tha thứ cho vợ nhưng tôi không biết phải làm thế nào để
quên đi lỗi lầm này của vợ. Tôi cũng không biết làm cách nào để yêu được
vợ như ngày đầu…
loading...
0 nhận xét:
Post a Comment