Người đàn bà sang trọng, thơm nức mùi nước hoa đó đã nói vào mặt mẹ tôi như thế trước khi cướp bố ra khỏi gia đình chúng tôi.
14 tuổi, tôi đã là người con trai làm trụ cột trong nhà, sau khi bố bỏ mẹ con tôi theo một người đàn bà giàu có.
Tôi vẫn còn nhớ như in buổi chiều hôm đó, cha tôi về nhà cùng một
người đàn bà sang trọng thơm nức mùi phấn son. Trong khi cha tôi thu dọn
tư trang của mình thì người đàn bà ấy ngồi bên cạnh mẹ tôi, nói những
lời cay độc: “Chị nhìn tôi rồi thì rõ vì sao chồng chị ruồng rẫy chị
phải không? Nhưng tôi không muốn mang tiếng cướp chồng. Đời này, không
có gì không mua được, kể cả đàn ông. Chị cầm chút tiền này thêm vào lo
cho mấy đứa nhỏ. Tôi mượn chồng chị ít lâu, xài chán rồi tôi trả”.
Mẹ tôi cầm xấp tiền người phụ nữ kia đưa hất tung tóe khắp mảnh sân
nhỏ, rồi ngồi câm lặng cho đến khi cha tôi và người phụ nữ kia khuất sau
bụi tre đầu ngõ. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết rằng đồng tiền
không phải lúc nào cũng đáng trân trọng. Và cũng từ đó tôi sinh ra ác
cảm với những người thành phố giàu có, nhất là những bà, những cô váy áo
lòe loẹt phấn son.
Mẹ tôi không khóc, hoặc bà đã nuốt nước mắt vào trong. Chỉ là mẹ ít
nói ít cười hơn. Mẹ nói từ nay tôi là người đàn ông duy nhất trong nhà,
phụ mẹ gánh vác gia đình, chăm sóc cô em gái. Mấy bận tôi đòi nghỉ học
đi làm thuê, mẹ không cho còn nói “nếu con không chịu khó học, sau này
kiếm tiền sẽ rất vất vả. Đàn ông không có sự nghiệp tiền tài thì sẽ bị
đàn bà xem như một món hàng có thể mua chuộc. Con tuyệt đối đừng để mình
nghèo khổ, rồi coi trọng vinh hoa hơn nghĩa tình, máu mủ. Con tuyệt đối
đừng sống như cha con”.
Ngày tôi nhận giấy báo đại học cũng chính là ngày cha tôi về nhà.
Bằng chừng ấy năm, ông ấy vẫn còn nhớ đường về nhà. Trái với vẻ mặt vênh
váo ngày ra đi, ông về trong bộ dạng thảm hại. Ông kể ngày đó ông làm
thuê cho người đàn bà đã bỏ chồng và nuôi một cô con gái nhỏ. Vì ông
tướng tá đẹp trai và khỏe mạnh nhất trong đám nhân công nên được bà chủ
để ý. Rồi bà gạ ông về sống chung. Ông từ nhỏ đã lớn lên trong đói
nghèo, nay tha hương ra thành phố để đỡ đần vợ con, trong phút chốc bị
sự xa hoa làm mờ mắt. Nhưng đàn bà có tiền, họ cũng tự cho mình nhiều
lựa chọn. Cha tôi ngoài vẻ ngoài sáng sủa và tận tụy cung phụng bà ta ra
thì chẳng có gì khác. Vài năm sau bà ta cặp với người khác, “đá” ông ra
khỏi cuộc đời mình. Cha tôi xấu hổ không dám về nhà nên lang thang đi
làm thuê khắp nơi. Bao năm nếm đủ mùi cơ cực ông mới nhận ra mình nên
trở về nói với mẹ tôi một lời tạ tội. Mẹ tôi nhìn ông, chỉ nói đúng ba
từ: “Ông cút đi!”
Tôi lên thành phố học đại học, ngoài giờ làm tranh thủ làm thêm. Chỗ
tôi làm có cô em gái thua tôi hai tuổi rất xinh xắn. Em lém lỉnh và tốt
bụng, thường chủ động giúp đỡ thằng nhà quê lầm lì là tôi. Dần dần rồi
chúng tôi cởi mở với nhau hơn, thân nhau và yêu nhau lúc nào không biết.
Em nói nhà em không khó khăn nhưng em muốn sống tự lập. Hơn nữa em
không hợp với cách sống của mẹ nên ở nhà hay xung khắc nhau. Em muốn tự
lo cho bản thân để thoải mái có chính kiến của mình. Cô gái mạnh mẽ và
cá tính này đã gieo vào tôi một tình yêu mãnh liệt.
Yêu nhau hai năm thì tôi ra trường, bôn ba nộp hồ sơ khắp nơi xin
việc. Công việc tôi đi vào ổn định, lương khá khẩm thì em cũng ra
trường. Tôi chưa được em cho về nhà chơi nhưng tôi đưa em về nhà mình.
Mẹ tôi thương em lắm, một con, hai con. Em cũng nói với tôi “muốn được
gọi mẹ anh là mẹ”. Hạnh phúc như rất gần, chỉ cần đưa tay ra là nắm
trọn.
Cuối cùng thì em cũng đưa tôi về nhà gặp mẹ. Người đàn bà ấy có cái
gì đó quen quen như là tôi đã gặp ở đâu đó từ lâu lắm. Nó gợi nhớ cho
tôi về người đã kéo cha tôi ra khỏi nhà và ném xấp tiền vào mặt mẹ tôi.
Cuộc đời này chẳng lẽ hẹp đến vậy sao, đi quanh quanh rồi hàng chục năm
sau vẫn gặp lại. Tôi hỏi vài câu để xác minh nỗi hoang mang trong lòng
rồi vụt chạy đi khiến em cuống cuồng hốt hoảng.
Đó là lần đầu tiên tôi khóc, khóc vì cảm giác mình bất lực. Làm sao
tôi còn có thể yêu em, làm sao có thể gọi người đàn bà kia là mẹ? Người
đàn bà ấy, với chiếc váy hoa dài chấm mắt cá và khuôn mặt trắng, đôi môi
đỏ mọng bởi phấn son chưa bao giờ tôi quên. Người đàn bà đã ám ảnh suốt
cả thời niên thiếu của tôi, lại chính là người đã sinh ra cô gái tôi
đang yêu say đắm.
Em cũng khóc, khóc nhiều hơn tôi. Em nói nếu là mẹ em vay, thì em sẽ
dùng đời em để trả. Em muốn tôi cho em cơ hội để bù đắp cho lỗi lầm mẹ
em khi xưa. Em sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương tôi và chăm sóc cho mẹ.
Điều em nói, bất cứ người con trai đang yêu nào cũng sẽ rất hạnh phúc.
Chỉ có điều không chỉ tôi, mà kể cả mẹ tôi chắc cũng không thể chấp nhận
nổi chuyện này.
Em nói, em không cần cưới xin, cũng không cần thông gia gặp mặt.
Chúng tôi chỉ cần đăng kí kết hôn rồi về ra mắt mẹ chồng, cứ coi em như
trẻ mồ côi cũng được. Em yêu tôi nhiều như thế, quyết tâm nhiều như thế,
làm sao tôi đủ dũng khí để buông tay?
Bao lâu rồi tôi thức trắng đêm chỉ để hỏi đi hỏi lại mình một câu: từ
bỏ hay không từ bỏ? Ừ thì tôi có thể vì yêu mà bỏ qua tất cả. Nhưng tôi
không thể là đứa con ích kỉ chỉ biết riêng mình. Nỗi đau của mẹ tôi,
mất mát của mẹ tôi chắc gì sẽ không vì chuyện này mà sống dậy lần nữa.
Với lại em, có nhất thiết phải chịu thiệt thòi đến thế không?
loading...
0 nhận xét:
Post a Comment