Home » , , » Hạnh phúc đã gần kề, không thể đánh mất

Hạnh phúc đã gần kề, không thể đánh mất

Ngày nào anh ta cũng đi theo tôi từ cơ quan về gần đến nhà, sau cả tháng như thế, anh ta làm quen với tôi và chúng tôi trở nên quen biết.

Anh ta có cái tên độc đáo và ấn tượng: Ninh Văn Suốt. Nghe cứ như một người dân tộc thiểu số ở vùng cao. Tôi trêu anh ta là hình như anh ở vùng núi cao mới về định cư ở Hà Nội. Không ngờ anh ta cũng trêu lại  “Tôi người dân tộc Bám, hiện chỉ còn lại một mình tôi vì bị diệt chủng bởi những đội quân tóc dài trong quá khứ. Tôi tứ cố vô thân, thuê nhà ở cuối phố...”.
Tôi giật mình vì anh ta nói đúng phố tôi đang ở. Dẫu sao thì tôi cũng rất thú vị một nhân vật hóm hỉnh, hài hước. Đó là nét tính cách của đàn ông mà tôi vốn rất ưa thích. Và thế là chúng tôi dần trở nên tự nhiên, thân thiết hơn. Một lần, anh ta ướm hỏi tôi xem cuối tuần có bận không để hẹn cuộc gặp gỡ. Tôi đã nhận lời.

... Và sau buổi gặp lần đó, rồi nhiều buổi tiếp theo, dần dần chúng tôi đã yêu nhau.Về sau tôi được biết rõ hơn về Suốt: Là tiến sĩ trong một lĩnh vực khoa học. Hiện là trưởng phòng nghiệp vụ ở một viện nghiên cứu. Suốt có nhiều thế mạnh so với mặt bằng đàn ông hiện nay. Tôi có nhan sắc nhưng đã ở tuổi 40. Còn Suốt là trai tân, kém tôi 4 tuổi.
Tôi đã qua một đời chồng và bị phản bội sau 5 năm chung sống. Vậy nên giờ đây, vừa rất yêu Suốt, tôi lại vừa sợ cái sức hấp dẫn phụ nữ của anh, nhất là anh lại trẻ hơn tôi 4 tuổi.

Nhưng gần đây, tình cờ, tôi biết được một sự thật xảy ra trong quá khứ. Ngày ấy, lúc tôi sắp bảo vệ luận án tốt nghiệp, người chủ nhiệm khoa đã nói thẳng với tôi là vì bản luận án của tôi chưa đạt yêu cầu nên khó được chấp nhận. Vậy nên tôi phải lo một khoản tiền để bồi dưỡng các thày trong hội đồng...”. Tôi bị “sốc” trước một khoản tiền khá lớn, và chủ yếu là không thể chấp nhận việc khuất tất này. Tôi đã nói điều này với các bạn trong lớp. Sự việc đến tai ban giám hiệu. Người chủ nhiệm khoa bị kỷ luật, nhưng bản thân tôi cũng bị trượt tốt nghiệp, phải năm sau, mới ra được trường. Thật bất ngờ, người chủ nhiệm khoa đó chính là cha đẻ của Suốt. Hiện ông đã về hưu.
Một hoàn cảnh quá khó xử. Rõ là vì tôi mà cha của Suốt lần ấy bị kỷ luật. Hẳn là ông sẽ không thể quên. Liệu cuộc hôn nhân của tôi có tốt đẹp khi ông nhớ lại quá khứ? Tôi sẽ phải tính sao khi tình yêu đã sâu sắc, khó có thể “chia tay” khi biết rõ cả hai đều không thể thiếu nhau?
loading...

0 nhận xét:

Post a Comment

AD