Cơ chế phản lực của lò xo giúp các bạn trẻ đỡ tốn sức hơn rất nhiều bởi nó giống như một hệ thống trợ lực, cộng hưởng nhịp nhàng khiến các bạn trẻ dễ dàng hưng phấn, thăng hoa, cùng nhau bay cao, bay xa, lên đến tận thiên đàng.
Các cặp vợ chồng trẻ thích chúng tôi, nhưng chúng tôi không thích họ mà chúng tôi thích những ông bà già, những thanh niên FA, hoặc những cô, những chị ở góa. Lý do vì sao chắc các bạn cũng tự hiểu, bởi ai cũng mong sống yên bình chứ chẳng có ai muốn mình suốt ngày bị dập uỳnh uỳnh. Tất nhiên, cái gì cũng có giá của nó, tuy không có những cuộc vật lộn tra tấn thể lực và áp bức độ đàn hồi của lò xo nhưng mấy ông bà già lại có cái bệnh hay đái dầm, thậm chí là ỉa đùn. Nhưng thế vẫn là may mắn, bởi người ta chết vì kiệt sức thì nhiều, chứ chết vì bẩn thì có mấy!
Giờ ở cửa hàng chỉ toàn đệm mút, đệm cao su, chứ đệm lò xo thì gần hết rồi, còn có đúng 2 chiếc: là tôi và một thằng nữa. Thế nên khi có một đôi vợ chồng trẻ đến cửa hàng và hỏi mua đệm lò xo thì cả hai chúng tôi đều giật thót mình, mặt xanh, dúm dó, vì không biết đứa nào sẽ bị bán đi. Và rồi cái vận đen đó rơi vào tôi. Tôi bị thằng chở hàng cho vào túi rồi chằng lên xe chở thẳng tới nhà đôi vợ chồng trẻ ấy.
Đến nơi, tôi bị đưa thẳng lên giường ngủ. Hình như đôi này mới cưới thì phải, bởi tôi thấy cái khung ảnh cô dâu chú rể cười hả hê treo trên tường còn bong bóng mùi sơn, thơm thơm mùi gỗ, và bởi họ còn rất hăng hái. Cái thằng chở hàng vừa nhận tiền và bước ra khỏi phòng là họ lập tức đóng sập cửa, rồi vợ nháy mắt với chồng:
- Kiểm tra độ đàn hồi của đệm luôn chứ anh?
Anh chồng không nói gì, bế bổng vợ rồi quẳng lên tôi nghe cái “hự”. Mấy cái lò xo bên trong tôi co lại rồi bật ra, đẩy bỗng chị vợ lên cao. Và rồi anh chồng nhào tới cái “uỳnh”, rồi sau đó là liên tục những tiếng “Hừ hự! huỳnh huỵch”. Mắt tôi nhắm nghiền lại hứng chịu cơn đệm chấn cuồng dại. Cảm giác như những vòng thép trên các lò xo của tôi đã bị nén sít lại với nhau bẹp dí, rồi lập tức lại bung ra hết cỡ, rồi lại bị nén xuống tận cùng. Tôi run rẩy, rùng mình. Phải đến gần nửa tiếng sau thì cơn đệm chấn ấy mới dừng lại, và chỉ khi ấy tôi mới biết là mình vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại. Vừa mới mua tôi về mà họ đã đánh phủ đầu tôi một trận tả tơi thế này, không hiểu những ngày sắp tới, số phận tôi sẽ ra sao?
Nhưng rồi tôi đã thở phào, và thấy mình may mắn, bởi vợ chồng nhà này đều làm theo ca: cô vợ đi làm từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, còn anh chồng đi từ 10 giờ đêm đến 10 giờ sáng hôm sau mới về. Nghĩa là vợ chồng nhà họ chỉ ở bên nhau được đúng 2 tiếng buổi tối từ 8 đến 10 giờ, hơn nữa, đó lại là thời điểm cô vợ vừa đi làm về mệt mỏi, hôi hám, phải lo tắm rửa, ăn uống, nên khả năng xảy ra đệm chấn đương nhiên sẽ giảm đi. Quả đúng như vậy, trong suốt một tuần đầu tiên ở với vợ chồng họ, tôi chỉ bị hành hạ có 6 lần (không tính lần kiểm tra đàn hồi lúc mới mua về, và không tính 3 ngày cuối tuần cô vợ bị đèn đỏ).
Và dù sao thì trong tuần đầu tiên đó, tôi vẫn được yên ổn hoàn toàn trong cái khoảng thời gian mà một trong hai người họ đi làm. Nhưng sang tuần thứ 2 thì mọi việc bắt đầu trở nên tệ hại.
10 giờ đêm anh chồng đi khỏi nhà thì khoảng 11 giờ, một lão béo ục, đầu trọc, to như con bò mộng đã lọc cọc mò tới. Khi gã béo ôm cô vợ và gieo cái thân hình hộ pháp của gã xuống giường, tôi cảm giác như mình bị nghẹt thở, lò xo bị nén cực đại tạo ra những tiếng kêu “kịch kịch” nghe nặng trịch. Suốt trong tuần thứ 2, ngày nào gã béo cũng đến vào lúc 11giờ đêm, và ra về vào sáng sớm hôm sau, trước khi anh chồng đi làm về.
Còn anh chồng thì hơi khác một chút, vì biết là vợ đã đi làm lúc 8 giờ sáng, nên khi về, anh ấy tự tin dẫn theo một cô gái khác về cùng. Chị này còn rất ngon, tóc xoăn, da trắng ngần, mỗi tội người gầy nhẳng. Nhìn thấy chị ấy, tôi đã mừng thầm, bởi dù sao so với gã béo như con bò mộng kia thì rõ ràng là chị này nhẹ nhàng hơn nhiều, mà nhẹ thì hẳn là tôi sẽ dễ thở hơn. Nhưng tôi đã lầm, chính vì gầy guộc, mảnh khảnh, nên hai cái đầu gối và hai cái khuỷu tay chị ấy nhọn hoắt, đã vậy chị ấy lại thường xuyên đặt toàn bộ trọng lượng của cơ thể chị ấy vào 4 cái điểm nhọn hoắt ấy, còn các bộ phận khác hoặc là bỗng hẳn lên, hoặc là duỗi thẳng ra quờ quạng, huơ đi huơ lại vu vơ trên bề mặt tôi.
Chị này còn một tính xấu nữa là những lúc phấn khích quá chị ấy hay cào cấu lung tung. Những đầu móng tay sắc nhọn của chị ấy bấm sâu vào tôi mà xé, mà giật, cứ như thể tôi là thủ phạm đã khiến chị ấy rơi vào trạng thái thăng hoa điên loạn ấy vậy! Suốt trong tuần thứ 2, sáng nào chị đó cũng đến, và chỉ rời đi khi trời đã tối, và tất nhiên là trước thời điểm cô vợ đi làm về.
Khỏi phải nói là tôi xuống sắc và tiều tụy nhanh tới mức nào! Hôm mới mua về da tôi căng mịn, chắc chắn, đầy sức sống, vậy mà giờ, chỉ sau một tháng bị hành hạ, tôi xọp xuống, rạc đi, bề mặt nhấp nhô, lồi lõm, đầy những vết sờn xước do cào xé, chi chít những vệt ố vàng, loang lổ do mồ hôi, nước mắt và thành quả lao động của mấy người họ rơi rớt xuống trong quá trình làm việc hăng say. Và rồi điều gì đến đã phải đến: một chiếc lò xo trong bụng tôi do không chịu được sức dập liên tục đã bục ra và lòi hẳn lên trên bề mặt đệm một đoạn phải bằng gần gang tay.
Thật may là lúc ấy, dù đang có hai người nằm trên đệm, nhưng cái lò xo lại không xuyên trúng vào ai mà chỉ đâm vào khoảng không giữa hai đùi của cô vợ, cách giao điểm của hai đùi chỉ vài cen-ti-mét. Lúc đó gã béo đang lúi húi nên không biết đến sự hiện diện của cái lò xo, nhưng cô vợ thì có vẻ như đã cảm nhận được, cô bấu vai, ghì sát đầu gã béo xuống rồi thì thầm vào tai hắn:
- Hình như nó chui ra ngoài rồi!
- Đâu! Chui đâu! Vẫn ở trong mà!
- Thế thì cái gì ấy nhỉ?
Cả hai nhổm dậy và hiểu ra vấn đề. Gã béo có vẻ như hơi lo lắng nhưng cô vợ đã kịp trấn an:
- Yên tâm, chồng em không để ý đâu! Cứ lấy tay nhét tạm nó xuống là được!
Hôm sau, lúc anh chồng đưa người đàn bà gầy nhẳng ấy về thì trông tôi vẫn bình thường. Nếu không tinh mắt thì thật khó mà phát hiện ra ở giữa bụng tôi có một vết rách nhỏ đã đượt vuốt lại rất phẳng phiu. Chỉ đến khi hai người họ quấn vào nhau và bắt đầu có những vận động thì cái lò xo ấy mới lại đâm qua vết rách cũ và trồi lên. Ngay sau khi cái lò xo bật ra, ả đàn bà gầy nhẳng ấy liền bấu vai, ghì cổ anh chồng xuống rồi thì thầm:
- Hôm nay vào sớm thế anh?
- Đâu! Vào đâu! Vẫn ở ngoài mà!
- Thế thì cái gì ấy nhỉ?
Và rồi anh chồng và ả đàn bà gầy nhẳng ấy cũng chọn cái cách mà cô vợ và gã béo đã làm: nhét tạm cái lò xo xuống dưới rồi vuốt lại chỗ vết rách cho thật phẳng phiu.
Bình thường khi hành sự, hai vợ chồng nhà ấy thường lăn lộn khắp cả: lúc thì đầu giường, khi thì cuối đệm, có bữa hăng quá còn trôi ra mép rồi rơi xuống đất. Thế nhưng hôm nay, chẳng ai bảo ai, cả hai vợ chồng cứ nằm nép về một góc, không người nào dám lăn hay xoay người ra gần khu vực trung tâm cả. Và rồi nghe cái “bụp”, chiếc lò xo xé vải chui lên...
Lập tức vợ chồng nhà đó chằng tôi lên xe và chở thẳng tôi trở lại cửa hàng. Họ quẳng tôi xuống trước mặt ông chủ, lớn tiếng chửi bới rằng đệm người ta dùng cả chục năm không sao, đệm này thì mới một tháng đã bục. Ông chủ tôi xin lỗi rối rít rồi hứa sẽ đổi ngay cho vợ chồng nhà đó một cái đệm lò xo khác.
Như tôi đã nói từ đầu, cửa hàng giờ chỉ còn hai chiếc đệm lò xo: là tôi và một thằng nữa. Khi tôi bị trả về nghĩa là thằng đó phải bị đưa đi thế chỗ. Tôi và thằng đó khá thân nhau, bởi vậy, sau một tháng trời xa cách, chúng tôi có rất nhiều chuyện để kể, để hàn huyên, tâm sự. Thế nhưng chưa kịp nói với nhau câu nào thì nó đã bị cái thằng giao hàng vác đi, chằng lên xe rồi chở thẳng đến nhà đôi vợ chồng ấy. Dẫu vậy, tôi không buồn, bởi tôi biết, cùng lắm là một tháng nữa nó sẽ lại quay về đây bầu bạn với tôi. Bây giờ, tôi chỉ thấy thương ông chủ, năm nay hàng hóa ế ẩm, lại gặp phải vợ chồng nhà này, mỗi tháng chúng nó đến lấy một cái đệm mới về dùng, dùng vài bữa rách chúng nó lại mang đến bắt đền và đổi lấy cái mới. Buôn bán như thế thì cái ngày sập tiệm cũng đâu còn xa xôi nữa!
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/
loading...
0 nhận xét:
Post a Comment