Home » » Hắn

Hắn

Hắn là bạn cùng lớp đại học, và cũng là bạn thân nhất của Tòng. Sinh viên luôn là quãng thời gian đói ăn nhất, nhưng vô tư, nhiệt huyết và sôi nổi nhất. Bởi vậy, thời sinh viên của Tòng và hắn cũng có khá nhiều chuyện thú vị, Tòng xin kể lại vài vụ tiêu biểu để mọi người cùng nghe. Tòng xin phép không đưa tên thật của hắn ra đây, bởi giờ hắn đã có vợ, và bởi trong những chuyện Tòng sắp kể có những điều mà hắn chưa bao giờ và sẽ không bao giờ dám hé răng với vợ. Có thể, khi đọc bài này, vợ hắn cũng biết thừa là Tòng đang nói về hắn, nhưng vì không có tên cụ thể, nên nếu vợ hắn có tra hỏi thì hắn cũng sẽ cãi bay cãi phéng đi được – giống như cách hắn vẫn thường làm mỗi khi vợ hắn nghi ngờ hắn đi gái gú mà không có bằng chứng rõ ràng.

Lần đầu tiên tập trung lớp và nhìn thấy hắn, Tòng không có thiện cảm, thậm chí rất ngứa mắt, bởi cái mặt hắn gian gian, đểu đểu, cái dáng đi khòng khòng, trông rất sở khanh và bậy bựa. Ngược lại, hồi đó Tòng quá đẹp zai, tuấn tú, gương mặt lương thiện, ánh mắt hồn nhiên, trong veo, thế nên nhiều người rất ngạc nhiên khi thấy hai kẻ khác nhau một trời một vực như vậy lại chơi thân được với nhau.

Hôm ấy hắn ngồi ngay bàn đầu, mặt vênh, co một chân lên ghế, nhìn khắc khổ như Lão Hạc ngồi trên cái chõng tre. Chỉ khi cô giáo vào lớp thì hắn mới chịu bỏ chân xuống. Vì là buổi đầu gặp gỡ nên cô giáo gọi từng người một đứng lên tự giới thiệu về bản thân mình. Hắn xung phong nói trước. Hắn nói khá dài dòng nhưng tối nghĩa nên Tòng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là hắn có khoe rằng hắn biết hát và muốn hát tặng cả lớp một bài. Hắn hát bài gì Tòng cũng không biết tên, chỉ biết rằng bài đó có câu: “Lỡ mai anh chết em có buồn không? Sao em không đến khi anh còn sống?”. Chẳng hiểu sao một bài hát buồn và đầy không khí âm u, chết chóc như thế nhưng qua phần thể hiện của hắn thì cả lớp lại cứ ôm bụng cười.

Hắn nói tiếng Việt thì khậm khực, khó nghe, nhưng nói tiếng Anh thì lại rất trôi chảy, nhanh như gió, luyến láy, nhấn nhá lên xuống rất chuyên nghiệp, tóm lại là nói như Tây (đấy là Tòng và các bạn cùng lớp nghĩ thế, chứ thầy cô giáo hay những người có chuyên môn cao thì chưa thấy ai lên tiếng công nhận hay xác thực điều đó). Hồi ấy sinh viên thi môn tiếng Anh vào đại học chỉ luyện từ vựng, ngữ pháp và làm đề, chứ nghe và nói thì cực dốt (2 kỹ năng này sau khi đỗ vào trường mới được luyện). Thế nên khi thấy hắn nói tiếng Anh như Tây, cả lớp đều rất nể phục!

Hôm ấy lớp Tòng đang lao động dọn cỏ trước cổng trường thì có hai thằng Tây tiến lại gần hỏi thăm gì đó. Hai thằng Tây ấy nói giọng bản xứ khá nhanh và khó nghe nên chưa ai hiểu chúng muốn gì. Đúng lúc cả lớp đang ngơ ngác thì may quá, hắn từ phía sau chen lên đứng trước mặt hai thằng Tây, rồi nói một câu tiếng Anh rất dài với giọng đầy tự tin, điêu luyện như thường thấy, nhanh và trôi chảy không kém giọng hai thằng Tây ấy. Hắn nói xong, hai thằng Tây nhìn nhau hoang mang, ngơ ngác. Thấy bọn chúng chưa hiểu, hắn lại nói lại, vẫn nhanh như gió, nhấn nhá, nghe rất sướng tai, nhưng hai thằng Tây vẫn há mồm, lắc đầu bất lực, rồi hậm hực bỏ đi. Hắn thấy vậy cũng lắc đầu ngán ngẩm:

- Tây đéo gì mà kỹ năng nghe kém thế!

Trước đó, Tòng và cả lớp cứ nghĩ rằng hắn giỏi như Tây, nhưng đến khi ấy thì tất cả mới vỡ lẽ rằng, thực ra, hắn giỏi hơn Tây.

Trên lớp, Tòng và hắn ngồi cạnh nhau, và ngồi bàn cuối cùng. Lớp có bạn Lê là bí thư rất xinh gái, ngồi phía trên, cách mấy bàn gì đó. Bạn Lê này rất hay quay lại và nhìn xuống bàn của Tòng với một ánh mắt rất đắm đuối. Tòng tin là Lê nhìn Tòng, nhưng hắn thì tin là Lê nhìn hắn. Và thú thật về sau Tòng cũng không biết chắc là Lê nhìn hắn hay nhìn Tòng, bởi ánh mắt Lê đen nháy như hạt cà-phê, cứ đảo qua đảo lại hết bên ni rồi lại bên tê. Thế nhưng có một điều chắc chắn rằng Lê đã thích một trong hai thằng, và cũng chắc chắn một điều rằng cả hai thằng đều thích Lê.

Chắc các bạn đang nghĩ đến một kịch bản tồi tệ đó là tình bạn của Tòng và hắn sẽ rạn nứt vì Lê? Không! Bởi Tòng và hắn rất rạch ròi trong chuyện tình cảm, thế nên hai thằng thống nhất sẽ cạnh tranh lành mạnh. Thằng nào tán được Lê thì thằng ấy hưởng, thằng thua cuộc không được phép cay cú và phá đám. Thậm chí, hôm hắn rủ Lê đi chơi, Tòng còn cho hắn mượn xe đạp của Tòng, vì xe của hắn hỏng phanh và hay tuột xích. Ngược lại, đến hôm Tòng đi chơi với Lê thì hắn lại cho Tòng mượn quần, vì quần của Tòng hơi chật đũng. Chật đũng thì vẫn có thể mặc đi học hoặc đi lao động được, nhưng đi chơi với gái mà chật đũng thì nó khó chịu và bí bách lắm!

Sau hai tuần tấn công, tán tỉnh thì ưu thế vẫn chưa thực sự nghiêng về bên nào. Lê cởi mở, vui vẻ với cả hai, rủ đi đâu cũng đi, mời ăn gì cũng ăn.

Chiều hôm đó, Tòng và hắn đang ngồi uống nước ở cổng trường để bàn tính phương án cũng như các đường đi nước bước tiếp theo hòng cưa đổ dứt điểm em Lê trong thời gian nhanh nhất nhằm giảm thiểu đến mức thấp nhất chi phí và công sức của cả hai thì bỗng nghe tiếng xe máy vít ga rèn rẻn phóng từ cổng ký túc phóng ra, trên xe là một đôi nam nữ. Thằng ngồi trước thì Tòng và hắn không để ý, nhưng khi nhìn thấy con bé ngồi sau thì cả hai há hốc mồm sửng sốt, bởi đó chính là Lê. Lê ngồi sau ôm thằng đó chặt cứng, gục đầu vào vai nó rất tình cảm. Chiếc xe đã phóng đi rất xa, chỉ để lại đằng sau lớp khói trắng nhạt nhòa, khét lẹt bay vất vưởng trong không trung khiến mắt hai thằng cay xè. Cay là phải, thằng đó là giai thành phố, nhà giàu, có xe máy, Tòng với hắn tuổi gì mà đấu lại được thằng đó?! Thế rồi Tòng quay sang vỗ vai an ủi hắn, và cũng là an ủi chính mình:

- Thôi! Tiếc làm gì, cái thứ con gái ham giàu và ngu dốt ấy không xứng đáng để tao với mày phải buồn đâu!

- Ham giàu thì đúng rồi! Nhưng còn ngu dốt thì tao chưa hiểu? – Hắn hỏi.

- Thì đó, hai thằng đàn ông vừa đẹp người, vừa đẹp nết như tao với mày mà nó không biết nâng niu, lại để tuột mất thì rõ là ngu còn gì!

Hắn nghe vậy thì gật gù:

- Ừ! Công nhận!

Không những tán gái dở mà hắn đá bóng cũng rất tệ, đá 10 quả thì thường là hụt 5 quả, kể cả là khi chỉ có một mình hắn một bóng, không có ai tranh chấp, thì hắn vẫn đá hụt. Ưu điểm duy nhất của hắn đó là lực sút rất mạnh. Những quả hắn đá hụt thì không nói làm gì, nhưng nếu may mắn mà trúng thì bóng sẽ đi rất căng với lực bay thật khủng khiếp. Bởi thế những trận đấu mà có hắn tham gia thì thường rất buồn tẻ và bị nát vụn bởi bóng thường xuyên bị sút qua mái nhà, lăn vào trong vườn hoặc bay ra đường. Với lực sút như thế nên độ sát thương trong mỗi cú sút của hắn (nếu trúng bóng) sẽ là rất lớn. Đã có thằng bị hắn sút bóng trúng hạ bộ phải đưa đi cấp cứu. Kể từ sau khi xuất viện, thằng đó bị một cục u lên ở ổ, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng, và lả lướt hơn.

Sau một thời gian chơi với nhau thấy hợp thì Tòng và hắn quyết định thuê phòng trọ rồi dọn về sống với nhau để cùng hỗ trợ nhau trong học tập và sinh hoạt. Đó cũng là thời điểm mà các cửa hàng Internet bắt đầu xuất hiện và lập tức chứng tỏ sức hấp dẫn ma mị của nó. Hắn nghiện nét trước, rồi rủ rê, lôi kéo Tòng nghiện theo hắn. Ngày nào không được ra ngồi nét là ngày đó người cứ nôn nao như bị say thuốc lào.

Thế nên dù hôm sau thi Triết nhưng hôm trước Tòng và hắn vẫn ngồi cả ngày ở quán nét, chẳng ngó ngàng gì đến sách vở. Bởi vậy vào phòng thi Tòng không làm được bài, và cũng không thể quay bài, vì giám thị coi cực chặt, và Tòng chắc rằng hắn cũng thế. Quả đúng vậy, khi thời gian làm bài mới trôi qua chưa được một nửa thì đã thấy hắn đứng dậy nộp bài đi về trong ánh mắt ngỡ ngàng, ngưỡng mộ của cả lớp (trừ Tòng), bởi nhìn cái mặt vênh vênh, tươi rói của hắn thì chẳng ai dám tin là hắn phải nộp giấy trắng.

Hắn nộp bài xong thì lững thững ra về. Đi gần đến cửa, hắn bất ngờ quay lại nhìn Tòng rồi nói rất to:

- Tao về trước cắm cơm! Lát mày về sau mua thêm thịt với rau nhé!

Cả phòng thi há hốc mồm nhìn hắn sửng sốt. Nhưng khi sự sửng sốt ấy còn chưa kịp ngớt thì lại nghe giọng Tòng cất lên:

- Mày cắm cơm thì đổ vừa vừa nước thôi! Hôm trước mày cho đẫy nước vào làm cơm nhão nhoét, ăn chán chết!

Tòng ngồi chơi thêm lát nữa rồi cũng đứng dậy nộp bài đi về. Tất nhiên là Tòng cũng nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của cả phòng. Ở đời, chúng nó chửi mình, lườm mình thì nhiều, chứ những ánh mắt ngưỡng mộ như thế thật hiếm lắm, đâu dễ mà kiếm được, bởi vậy, có cơ hội thì phải biết tận hưởng, dù rằng sau đó cả Tòng và hắn đều phải thi lại.

Rồi đến đợt ấy, mấy ngày liền, Tòng thấy hắn cứ thẫn thờ, ngẩn ngơ, hay cười thầm rồi suy nghĩ vu vơ. Tòng gặng hỏi lý do thì hắn bẽn lẽn trả lời:

- Tao yêu rồi!

- Yêu ai? Tên gì? Ở đâu? – Giọng Tòng gay gắt.

- Tên thì tao không biết, chỉ biết nó ở Nam Định, đang học lớp 12!

Hóa ra, hắn quen con bé ấy qua Yahoo Chat, mấy ngày vừa rồi hai đứa thường xuyên chat với nhau, và đã chính thức nhận lời yêu nhau từ chiều qua. Khi Tòng hỏi hắn là liệu có vội vàng quá không khi mà hắn thậm chí còn chưa biết tên con bé, hơn nữa hai đứa lại ở quá xa nhau. Hắn nghe vậy thì nhìn Tòng rồi cười đầy mỉa mai:

- Mày thì biết gì về tình yêu? Đã là tình yêu đích thực thì không cần biết tên, không sợ khoảng cách!

Để rồi sáng hôm sau, Tòng ngủ dậy thì không thấy hắn đâu, chỉ thấy một mảnh giấy để lại: “Tao mượn tạm xe đạp của mày đem cắm, một chiếc của tao cắm không đủ. Tao phải xuống Nam Định bởi tao chỉ có hai lựa chọn: hoặc gặp em ấy, hoặc là chết vì bị nỗi nhớ dày vò! Mày đừng chửi tao khùng, vì mày chưa biết thế nào là tình yêu đích thực đâu”.

Chiều tối hôm đó, Tòng thấy hắn thất thểu quay về phòng trọ, mặt buồn hiu. Tòng hỏi: “Sao thế?”, hắn bảo: “Chia tay rồi!”. Tòng lại hỏi: “Xấu quá à?”, hắn gắt lên: “Tình yêu đích thực thì không quan trọng đẹp xấu!”. Tòng hỏi tiếp: “Thế sao lại chia tay?”, hắn trả lời: “Tại ngồi bên nó tao không nói được câu nào!”. Tòng bảo: “Ừ! Đã là tình yêu đích thực thì chỉ cần nhìn nhau là đủ, mọi lời nói đều thành thừa thãi!”. Hắn lại gắt lên: “Không phải! Nó bị hoi nách! Mùi kinh lắm! Tao cứ mở miệng ra là cái mùi khủng khiếp ấy nó xộc vào họng, buồn nôn vô cùng!”.

Giờ, cứ ngồi đâu, gặp ai bị hoi nách, và ngửi thấy mùi hoi nách của họ là Tòng lại nhớ đến hắn. Dẫu vậy, Tòng thực sự thấy mình may mắn vì có thằng bạn như hắn, bởi nhờ hắn Tòng mới nghiện nét, mới bị thi lại, học lại, mới được trở thành sinh viên thực thụ, bởi ai đó đã nói rằng, sinh viên mà chưa bị thi lại, học lại thì chưa phải sinh viên. Tòng cũng đội ơn hắn vì nhờ hắn Tòng mới biết thế nào là cắm xe, mới trở thành khách quen, được chị chủ cửa hàng cầm đồ rất quý. Cùng là chiếc xe đạp ấy, nếu thằng khác cắm chỉ được 3 trăm, biên lai ghi rõ thời hạn cắm, nếu quá hạn mà chưa có tiền sẽ bị mất xe, nhưng nếu là Tòng đích thân mang ra thì chiếc xe ấy sẽ cắm được ít nhất 5 trăm, khỏi cần ghi biên lai, lúc nào có tiền mang ra chuộc xe cũng được, mà không có tiền thì thôi, khỏi chuộc. Bởi thế, Tòng không chỉ cắm xe cho bản thân mình mà còn được các bạn cùng lớp, cùng trường tin tưởng nhờ cắm giúp xe của họ. Mỗi lần như thế, họ đều biếu Tòng một vài chục gọi là cảm ơn! Thử hỏi, nếu không nhờ hắn chỉ bảo, làm sao Tòng có được những đồng tiền chân chính ấy?

Không biết có phải vì còn lưu luyến với con bé quê Nam Định ấy hay không mà sau này khi đã ra trường, đi làm, thậm chí là khi đã lấy vợ, thỉnh thoảng hắn lại rủ Tòng xuống Quất Lâm chơi. Tất nhiên là Tòng từ chối, bởi hắn có người yêu cũ ở đó thì hắn xuống, chứ Tòng không có thì xuống đó làm gì?

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại: https://facebook.com/truyencuoibua hoặc https://truyentraophung.blogspot.com/
loading...

0 nhận xét:

Post a Comment

AD