Thuyết phục mãi, cuối cùng vợ mới chịu bán đàn lợn sề lấy tiền đầu tư cho tôi con công nông đầu ngang để chở thuê cho bà con trong làng. Có con công nông này rồi thì tôi cứ túc tắc chạy thôi, không lo thiếu việc: nào là chở sắt thép, xi măng cho mấy công trình đang xây dựng; chở đồ đạc, bàn ghế cho mấy xưởng gỗ, xưởng mộc; chở lúa, chở thóc cho mấy lò xay sát; rồi thậm chí là chở cứt, chở phân cho mấy trang trại trồng rau nuôi cá. Nói chung, thu nhập cũng không đến nỗi tệ quá: ngày chỉ cần vớ được một hai xe phân là đủ ăn túc tắc cả tuần!
Hôm nhận xe, tôi háo hức nhảy lên, phóng một vòng quanh làng. Xe mới có khác: tiếng nổ đanh và giòn tan, hòa cùng tiếng lòng tôi sung sướng lâng lâng. Cái cảm giác sung sướng lâng lâng này nói thật là đời tôi mới được trải qua đúng hai lần...
Lần thứ nhất, ấy là hôm đi qua ngõ nhà em Lan, đột nhiên em ấy gọi tôi vào phòng em ấy rồi đóng chặt cửa lại, xong em ấy nằm ngửa hếnh trên giường, kêu là em ấy đang đau chân, nhờ tôi bóp giúp. Tôi ngồi bên mép giường, chân quỳ dưới đất, tay run rẩy bóp chân cho em ấy. Bóp được một hồi, em ấy bảo hết đau chân rồi, nhưng lại thấy đau bẹn. Tôi nghe vậy lại chuyển qua bóp bẹn. Mới bóp được vài cái thì em Lan liền túm lấy tóc tôi, lôi tuột tôi lên giường, bắt tôi cưỡi lên em ấy...
Còn lần thứ hai, tất nhiên là cái khoảnh khắc được cưỡi trên em công nông đầu ngang mới toanh này! Cùng là cưỡi, cùng sung sướng lâng lâng, nhưng cái lần thứ nhất chỉ vài ba giây là xong, còn cái lần này, sao nó cứ âm ỉ, khoan khoái cả ngày...
Tôi hăm hở và tự tin cho em công nông của tôi đổ đèo. Đương nhiên là tự tin rồi: máy mới, phanh mới, tất cả đều ngon lành, chả có gì phải lăn tăn! Nhưng ở đời, bố ai biết được chữ ngờ: lúc tôi xuống đoạn chân đèo, chỗ gần khúc cua, chuẩn bị đánh vô lăng thì nghe cái “rầm”. Tôi hốt hoảng quay lại: Trời ơi! Một cái xe bò đã húc thẳng vào đít xe tôi, làm cái thùng phía sau xe bẹp dúm và thủng toạc một lỗ to như cái thúng...
Tôi như phát khùng, nhảy xuống xe, nổi giận đùng đùng, quát tháo ầm ầm: “Mày đi kiểu gì vậy hả? Xe tao vừa mới mua! Tổ sư mày!”. Cái thằng lái xe bò thì lúc ấy mặt mũi, tay chân cứng đờ - chắc là vì sợ, rồi nó lắp bắp hỏi một câu rất ngu ngơ: “Anh chửi em ạ?”. “Ừ! Ở đây chỉ có tao với mày, tao không chửi mày chả lẽ tao chửi con bò? Xe tao mới mua! Tổ sư mày!”...
Đúng lúc tôi đang chửi hăng say, và đang lo lát nữa về không biết phải giải trình với vợ sao đây, thì tôi chợt thấy ở ven đường, đoạn dưới gốc cây, có một anh mặt ngây ngây, dáng gầy gầy, chân đi giầy, mặc quần Tây màu xanh lá cây, áo sơ mi cộc tay, đang cầm cái điện thoại giơ lên quay, rồi chụp hình nhoay nhoáy, chắc định post lên Phây giật tít, câu like... Lúc ấy, tôi thực sự không quan tâm lắm đến anh ấy, nhưng sau này, tôi phải thừa nhận: anh ta chính là nguyên nhân để tôi được tung hô lên chín tầng mây.
Bởi lúc tôi bước thấp bước cao thất thểu, mặt cúi gằm trở về nhà, sẵn sàng để vợ chửi, vợ la, thì ngạc nhiên quá: Vừa thấy bóng tôi ở đầu ngõ, vợ đã mừng rỡ lao ra, ôm chầm lấy tôi, như thể vừa trúng giải đặc biệt Xổ số Miền Bắc mở thưởng đêm qua: “Ôi chồng ơi! Chồng thật tuyệt vời! Em tự hào về chồng quá đi thôi! Chồng trở thành anh hùng thật rồi!”.
Tôi còn chưa hết ngác ngơ thì vợ đã đưa ngay cho tôi cái điện thoại, bảo tôi xem đi, rất nhiều báo đã đăng ảnh, viết bài rồi. Tôi tức thì dán mắt vào, đọc cắm cúi: “Sáng nay, tại chân đèo, một chiếc xe bò bị mất phanh đã lao dốc với tốc độ cực nhanh và liên tục bấm còi, nháy xin-nhan để xin đường. Một tài xế điều khiển công nông đầu ngang đi sau chiếc xe bò nghi ngờ rằng chiếc xe bò đang gặp sự cố, anh ta liền rú ga cho con công nông đầu ngang đuổi theo và vượt lên trên chiếc xe bò, rồi anh tài xế công nông thò cổ ra bảo với tài xế lái xe bò rằng: "Chọc vào đít tao đi". Sau khi chọc vào đít nhau, họ đã cùng nhau lên đỉnh và dìu nhau xuống an toàn".
Tôi thấy rất nhiều báo đăng bài này, có thể kể một vài cái tên ra đây như báo lá cải, báo củ cải, rồi cả báo củ kẹc gì đó nữa! Và tôi biết, tác giả của bài báo này không ai khác chính là cái anh mặt ngây ngây, dáng gầy gầy, chân đi giầy, mặc quần Tây màu xanh lá cây, áo sơ mi cộc tay ấy...
Mấy đứa em vẫn gọi tôi là "anh Hùng", bởi tôi tên Hùng, và tôi là anh của chúng. Nhưng tôi chỉ quen là "anh Hùng" của mấy đứa em tôi thôi, chứ còn làm anh hùng của cả triệu người, của toàn cư dân mạng, thì tôi vẫn thấy ngài ngại, thấy ngỡ ngàng, và chưa quen lắm! Tôi không chắc cái xe bò đó có mất phanh hay không, nhưng nếu nó có mất phanh thật, và nhờ húc vào đít xe tôi mà cái xe bò đó thoát nạn, thì người được phong anh hùng nên là cái anh lái xe bò, chứ tôi cũng chỉ đang chạy bình thường, và khi bị húc vào đít thì phanh lại, nhảy xuống đòi bồi thường...
Tôi chợt nhớ tới câu chuyện đã nghe ở đâu đó, rằng nhà thơ Xuân Riệu (hay Xuân Bia gì đó), sau khi đọc một bài văn của một em học sinh phân tích một bài thơ của ông, ông đã phải thốt lên rằng: "Quá xuất sắc! Bài thơ của tôi được sáng tác lúc tôi đang phê riệu, có 4 câu thôi mà em ấy đã viết được thành một bài phân tích dài 4 tờ giấy đôi. Thú thực là phải đọc đến gần cuối, khi có nhắc đến tên tôi, thì tôi mới biết là em ấy đang phân tích thơ của tôi. Tôi không ngờ bài thơ của tôi lại hay và nhiều hình ảnh nghệ thuật, nhiều ý tứ thâm sâu đến vậy! Thật tuyệt vời! Tôi rất mong em ấy sẽ phân tích thêm nhiều bài thơ nữa của tôi, để tôi được cảm nhận thêm nhiều cái hay, cái đẹp trong thơ của chính mình, mà bấy lâu nay tôi đã vô tình không nhận ra!".
Tôi không biết cái anh mặt ngây ngây, dáng gầy gầy, chân đi giầy, mặc quần Tây màu xanh lá cây, áo sơ mi cộc tay, là phóng viên của báo củ cải hay củ kẹc gì ấy ngày xưa học trường nào, nhưng tôi chắc, nhiều khả năng anh ấy học cùng lớp với cái em học sinh đã có bài văn xuất sắc dài 4 tờ giấy đôi phân tích bài thơ dài 4 câu của nhà thơ Xuân Riệu (hay Xuân Bia gì gì ấy)...
loading...
0 nhận xét:
Post a Comment